-Đúng! Anh hãy tìm hiểu rõ chuyện này, nếu vẫn còn suy nghĩ rằng tôi giết cha anh có thể quay lại, Hàn Mạnh Vũ tôi ở đây chờ anh-hắn từ sau khi gặp nó thì bớt lạnh lùng hơn, anh đặc biệt muốn bỏ nghề này để sống một cuộc sống bình yên với nó. Nhưng nghĩ lại cũng không thể nói bỏ là bỏ được.
Danh không nói gì rồi rời đi. Trong lòng anh đang khó hiểu vô cùng:"Hắn ta nói vậy là có ý gì chứ? Nhưng hắn ta nói cũng có lí, việc gì phải mang vạ vào thân khi đã đánh bại bang của bố mình, thực sự cha mình không phải là hắn hại ư?"
RENG...RENG...
-Alo-hắn
-Khôi tỉnh rồi-nó
-Bác sĩ nói thế nào em?-hắn
'-Vùng đầu chấn thương nhẹ, xương chân gãy nhẹ đã băng bó, vài tuần là khỏi-nó
-Thế là tốt rồi, em vẫn khỏe chứ?-hắn cười
-Vâng, vẫn khỏe, anh đừng lo cứ làm tốt công việc của mình đi-nó cũng mỉm cười
-Ừ, anh biết rồi-hắn
-Bye anh-nó
-Bye em yêu (sến!)-hắn hôn một cái rồi cúp máy
-Tình cảm nhỉ?-Thiên đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn
-Lần đầu tiên thấy cậu thế này-Thiên típ
-Chỉ có cô ấy-hắn mỉm cười khi nghĩ đến nó
-Cô ấy là ai?-Thiên làm ra vẻ tò mò
-Anh thừa biết còn cần phải trả lời sao?-hắn biết từ khi hắn về nước thì Thiên luôn cho người âm thầm bảo vệ hắn và mật báo cho anh biết, dĩ nhiên cả chuyện của nó.
-Cậu thật cao tay-Thiên cười
-Anh có thể giải quyết những chuyện còn lại?-hắn
-Mới đó mà đã nhớ cô bé rồi sao?-Thiên chọc
Hắn cảm thấy hơi khó chịu khi Thiên gọi nó là cô bé.
-Ngày mai, tôi về Việt Nam, chuyện còn lại giao anh cả-hắn
-Yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng có lẽ, trong thời gian này cậu nên ở đây, người của chúng ta bên NULIGHT báo rằng họ đang xúc tiến các công trình, sắp đạt đến đỉnh mốc rồi-Thiên
-Tôi biết rồi, tháng sau tôi và Khôi sẽ sang-hắn