-Thôi ko cần nữa! (quay sang lườm hắn) đừng để tôi gặp
lại anh.-nói xong thì đi thẳng ra cửa
“cô bé này thật đáng yêu”-suy nghĩ của hắn. Chả là khi
nó vừa vào thì đã gây sự chú ý cho hắn, hắn nhìn nó suốt cả buổi, khi thấy nó
định chọn chiếc điện thoại đó thì ko hiểu sao hắn lại chạy đến tranh giành với
nó. Bởi cửa hàng này là chỗ buôn bán nhỏ của nhà hắn (trời ơi cửa hàng điện
thoại trung tâm thành phố mà dọi là nhỏ hazz…) nên cũng ko quá khó để hắn toàn
thắng. Khi nó lườm hắn thì tận sâu trong tim hắn chợt có cảm giác ấm áp mà cả
hắn cũng ko hiểu đó là gì (là rung động đó anh hai)
Trở về với
thực tại
-Chà…thì ra là z…cũng thú vị nhỉ?-thư
-thú vị cái đầu mày ý.tới nhà rồi kìa vào đi!-thư có
nhà riêng vì bố mẹ cô đều ở Mĩ.
-ờ, cảm ơn mày nhen-thư
-khôn có j! thui tao về đây-nó nói xong phóng xe về
nhà.
Vừa bước vào nhà
-A! hai về rùi- Nhi la lên làm cả nhà giật mình
-Ủa sao con về mà không báo ta 1 tiếng để ta cho người
ra đón- ba nó cũng khá ngạc nhiên
-k sao! Con lớn rồi mà với lại con cũng muốn cho mọi
người một bất ngờ-nó
-hix…hai về rồi…hix…sao hai đi lâu quá z em nhớ hai
muốn chết lun…hix…- nhi thút thít
-Con bé này lớn rồi mà khóc, chị con về là tốt rồi-mẹ
nó