Hường hả? Phấn hả? Không bao giờ.
Nhóm người Quý Phỉ Nhiên định đi ra ngoài trấn an dân tâm, kết quả mới bước chân ra đế giày đã ướt sạch, trong nước còn có đầu cải trắng cái củ cải, rễ cây thối, thi thể côn trùng, cũng may không có nhiều đất, vẫn còn dễ coi.
Hàng mi Phong Nghiêu biến thành cữ xuyên, Quý Phỉ Nhiên xắn quần cởi vớ, vắt nước ra. Phong Nghiêu bắt lấy tay y: “Tiểu Hiền, đừng đi ra ngoài, nước này vừa bẩn vừa thối, ta sợ bệnh phong thấp phát tác.” Quý Phỉ Nhiên vẫy tay, rõ muốn ôm việc, nói: “Vương gia thân thể cao quý, nên trơ lại nghỉ ngơi, phiền Quy đại nhân đi cùng ta.”
Quy Hành Khải gật đầu nói phải, sửa sang rồi cũng đi theo. Phong Nghiêu kéo lại không được đi theo không xong, đứng tại chỗ giống như Bồ Tát trong miếu. Quý Phỉ Nhiên và Quy Hành Khải đi không được bao lâu, Lưu Đại Hổ vừa đi thịt trâu về, hỏi họ định đi đâu.
Quá nửa người trong thôn đều chưa ra khỏi nhà, chỉ nhìn họ qua song cửa, nhỏ giọng bàn tán. Quý Phỉ Nhiên đang nghĩ nên nói gì, Quy Hành Khải đột nhiên hỏi: “Đại Hồ, mấy ngày nước lũ tràn tới thật khổ nhỉ?” Lưu Đại Hồ xắn quần lên: “Tôi giết lợn, lụt quá không có lợn giết, tay thật ngứa ngáy, đúng là nghiệp chướng.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Đại Hồ, giết lợn là truyền đời sao?” Lưu Đại Hồ nói: “Cha mẹ tiểu đệ đều là người đọc sách.” Quy Hành Khải vô cùng tiếc hận. Quý Phỉ Nhiên nói: “Không giết lợn thì không có thịt ăn, phải không?”
Lưu Đại Hồ cười hắc hắc. “Quý đại nhân thật hiểu chuyện. Nhà tôi rất nghèo, hồi nhỏ đi trộm ngô nhà địa chủ, bị tên ranh con phát hiện, thả heo đuổi tôi, tôi chạy thục mạng, rơi xuống sông nhỏ, may mà toàn mạng. Từ đó tôi nghĩ tới heo đã muốn giết, trong thôn cũng không có ai giết lợn, vậy thì tôi cứ làm thôi.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Người khác thì một năm rắn cán mười năm sợ giếng. Đại Hồ bị rắn cắn, không chỉ không sợ giếng, còn lột da rắn, róc vảy rắn, ăn thịt rắn, nấu canh rắn.” Lưu Đại Hồ nói: “Đúng vậy, thế nên mỗi lần địa chủ ác bá tới áp bức, tôi đều kể chuyện này cho mọi người, để bọn họ hô lên với tôi: Địa chủ quan liêu đều là thịt heo — chém!”
Quy Hành Khải giật mình, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Địa chủ là địa chủ, quan liêu là quan liêu.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Đại Hồ nói chí phải.”
Lưu Đại Hồ cũng nhận ra mình lỡ miệng, lúng túng nói: “Nhờ phúc đệ đệ mà tôi gặp không ít quan lại, hắc, không có ai làm quan lại giống Quý đại nhân. Quý đại nhân Quy đại nhân không giống địa chủ lưu manh, không tự cao tự đại, đối xử với người ngoài rất tốt.”
Không lâu sau, thôn dân đã nghe ra người nào đang đứng ngoài cửa, thế là đi ra nhiệt tình đón tiếp. Quý Phỉ Nhiên còn chưa nói được mấy câu với người ta, phía sau đã có người lên tiếng: “Phỉ Nhiên.” Quý Phỉ Nhiên bất giác thấy căng thẳng, quay đầu mỉm cười nói: “Gì thế Du đại nhân?”
“Ngươi về đi, ở đây giao cho ta.” Vẻ mặt Du Tín sáng láng thư thái, thần thanh khí sảng, hoàn toàn không giống mất giấc. Ống quần cũng xắn lên, giày cũng cởi ra, áo choáng ngắn màu trắng, chỗ nào cũng bẩn. Quý Phỉ Nhiên lắc đầu, nói: “Được, ta về.” Quy Hành Khải quay đầu, nhìn thoáng qua Quý Phỉ Nhiên, lần nữa nuốt lời định nói vào bụng.
Du Tín đi tới, chẳng mất bao lâu đã cao giọng nghị sự, hấp dẫn bao nhiêu phụ nữ cô nương. Quy Hành Khải ở cạnh ứng phó, gọi Lưu Đại Hồ một tiếng ‘Lưu đại bá’, lòng không thể nào vui nổi.
Quý Phỉ Nhiên quay lại nhà trưởng thôn, phủi phủi người, nằm lên giường ngủ. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, ra khỏi cửa phòng thì thấy nha hoàn đang dọn dẹp chén đũa, thấy y liền hỏi y muốn ăn cơm uống rượu gì không.
Quý Phỉ Nhiên muốn rượu, mang vào trong phòng. Uống cạn một chén nhận ra đây cũng không phải rượu mạnh, thế là uống một hơi từng ngụm lớn. Quả nhiên không lâu sau, người đứng sau chuyện này đã tới. Du Tín thay một bộ y phục sạch sẽ, buổi chiều ngủ một giấc, cho nên tinh thần phấn chấn, ngồi xuống nói: “Trong bụng không có gì đã rót nhiều vậy, muốn uống say à?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Rượu không cay, uống chẳng say.”
Du Tín cầm lấy một chén trên bàn: “Ta uống với ngươi.” Quý Phỉ Nhiên rót cho hắn một chén. Du Tín không nhanh không chậm mà uống, không giống như uống rượu mà như đang phẩm rượu. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Nếu không phải đã nghe Du đại nhân tửu lượng kinh người, ta nhất định nghĩ tửu lượng ngươi chả ra sao.” Uống xong một chén, nói: “Rượu phải nồng mới tốt.”
Du Tín nói: “Tử Vọng cho rằng, rượu đủ hương đủ cồn là được.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Rượu mạnh thơm nhất, hoa độc đẹp nhất. Phải cay tới họng cũng đau thì ngươi mới nhớ kỹ.” Du Tín im lặng chốc lát, nói: “Dù vậy trạng nguyên hồng cũng không tệ, không gắt, lại thơm.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Trạng nguyên hồng mà không gắt? Du đại nhân rộng lượng quá rồi.”
Du Tín chỉ cười không nói. Quý Phỉ Nhiên nói: “Nếu nói tới rượu nồng nhất, hẳn phải là Quân tửu.” Du Tín nói: “Quân tửu? Gia phụ từng phẩm qua, nói nồng tới mức giật mình, chỉ hớp miếng nhỏ cũng sẽ cưỡi mây đạp gió. Sáng sớm uống một ngụm, khi mặt trời xuống núi mùi rượu cũng chưa lui, người bị bệnh tim không thể tiêu hóa.”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Quân tửu là tên do hán tử thảo nguyên đặt, tên nghe thê lương cổ kính. Phàm là người coi rượu như mạng đều muốn chôn vò Quân tửu dưới rễ cây, khắc kí hiệu lên cây, đợi mấy chục năm sau mới lấy ra uống, thật có tư vị. Người thích thế không phải là cao tuổi thì cũng là lính.” Du Tín yên lặng nghe y nói, ngón tay dần cuộn lại.
“Nhất là trong quân doanh, rượu mạnh thế luôn được đưa tới từng đội, mỗi người một vò, đựng trong túi rượu, uống tại chỗ tăng hào khí.” Quý Phỉ Nhiên uống một hớp rượu, không thấy vị gì. “Thế nên dù có mạnh bao nhiêu họ cũng uống tới nửa cân. Sau đó sẽ ở trên thảo nguyên mênh mông hoan ca, bị phạt rượu, khoác lác cười to…”
Du Tín nói: “Xem ra Phỉ Nhiên vẫn luôn hướng về lòng quân hào hùng.” Giọng nói rất ôn hòa, không nghe ra gì cả. Quý Phỉ Nhiên cười khổ nói: “Không phải hướng về, mà là hy vọng.” Du Tín ngừng lại, cuối cùng bèn nói: “Uống rượu giải sầu, chỉ e khi tỉnh rượu canh tàn, lại buồn như trước.” Quý Phỉ Nhiên cười giễu: “Quý Phỉ Nhiên nhỏ bé, có sầu gì đáng nói.”
Ánh trăng leo lắt rót vào phòng, gương mặt Quý Phỉ Nhiên sang sáng bàng bạc, mắt trầm mê mà không chút men say. Du Tín như ngựa sa vào bùn, thật khó mở miệng. Quý Phỉ Nhiên quay đầu nhìn hắn, cười cợt: “Nhân sinh một đời, cây cỏ có lúc. Mỹ nhân thiên hạ bao la, rốt cuộc nên chọn ai đây? Đây là nỗi sầu lớn nhất đời ta.” Dứt lời lại tiếp tục uống rượu.
Du Tín có chút tức giận, chặn tay không cho y uống. Quý Phỉ Nhiên nhìn hắn, đẩy tay ra. Du Tín thu tay về, mím môi nhìn y uống: “Thất lễ.” Quý Phỉ Nhiên uống rượu xong, đặt chén lên bàn: “Ngủ cũng ngủ rồi, còn thất lễ mới không thất lễ gì.” Du Tín ngẩn ra, cúi đầu không nói.
Quý Phỉ Nhiên đứng lên, cởi áo khoác ném lên đầu giường: “Ngươi nếu muốn ngủ, tuyệt không vấn đề.” Du Tín ngẩng đầu thật mạnh, tay nắm thành quyền, chậm rãi buống ra, đứng lên nghiêng đầu hôn y.
Quý Phỉ Nhiên theo bản năng nhéo mày, khắc sau đã ôm lấy cổ hắn muốn ôm sâu. Lưỡi còn chưa tiến vào miệng Du Tín, Du Tín đã đẩy y ra, hô hấp vài lần nói: “Ta muốn… không chỉ là thân thể ngươi.” Dứt lời, không chào không hỏi, quay đầu rời đi.
Đoàn người nghỉ ngơi một ngày một đêm thì khởi hành đi Lạc Dương, càng tới đầu nguồn hồng thủy càng cuộn trào mãnh liệt. Không thể mượn xe ngựa, chỉ có thể cưỡi ngựa. Phong Nghiêu xuất thân võ tướng, ngựa dữ dằn cỡ nào hắn cũng đều thuần phục qua, đương nhiên không vấn đề. Quý Phỉ Nhiên và Du Tín trình độ chắp vá, tạm thời thuần phục được mấy con ngựa thông thường.
Rắc rối nhất là Quy Hành Khải, tuổi không nhỏ, cưỡi ngựa cũng run rẩy lẩy bẩy, thuộc hạ còn phải đứng cạnh trông chừng. Dọc đường chỉ nghe mấy tiếng kêu giúp đỡ như sau: “Quy đại nhân cẩn thận’’ “Quý đại nhân đừng kẹp bụng ngựa” “Quý đại nhân ôi trời ơi…”
Khó khăn lắm mới đi qua được mấy thành, cả người Quy Hành Khải mồ hôi như thác nước, mặt trắng như cháo. Phong Nghiêu chỉ có thể lắc đầu, bảo lấy đá mà buộc vào mông. Du Tín kiên nhẫn giải hích. Quý Phỉ Nhiên chớp mắt cười trên nỗi đau người khác.
Đại hồng thủy quét qua, ngựa phải đi vào bùn, đúng là đại nạn. Quy thượng thư sau vài lần ngồi không vững suýt ngã vào nước, lúc đứng dậy bị vấy thành tượng đất, mùi lạ bức người, ngựa còn chê thối. Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thống khổ hơn nữa cũng chỉ có thể kêu hoàng thượng sai nhầm việc. Quý Phỉ Nhiên khuyên hắn chờ trên đường, chờ làm xong việc sẽ quay lại đón. Quy Hành Khải thà chết chứ không chịu khuất phục.
Quý Phỉ Nhiên không nhiều lời, Phong Nghiêu liền phụ họa, muốn Quy Hành Khải ở lại. Du Tín giúp Quy Hành Khải, nói hoàng thượng mà biết sẽ nổi giận. Quý Phỉ Nhiên nói: “Hoàng thượng chỉ muốn kết quả, có Du đại nhân rồi còn sợ trị thủy không xong?” Du Tín mặt không biểu tinh, lạnh lùng tới mức khiến người lùi xa. “Trung tẫn đệ nhất.”
Phong Nghiêu nói: “Du đại nhân bình thường vẫn nhường Tiểu Hiền, sao lần này lại cố chấp vậy?” Quý Phỉ Nhiên còn chưa mở miệng, Du Tín đã giật dây cương, nói: “Cũng phải xem là chuyện gì.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Nhường gì mà nhường, Du đại học sĩ là quan tiên phong, nghe lời đi.” Phong Nghiêu có chút giận, cưỡi ngựa đi trước.
Du Tín giục ngựa tới cạnh Quý Phỉ Nhiên, nhỏ giọng nói: “Phỉ Nhiên, sao phải xa lạ như vậy?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Ta là vì thuyết phục Cửu vương gia.” Du Tín mỉm cười: “Ngươi không giận thì ta…” Lời còn chưa dứt, Quý Phỉ Nhiên đã lấy ngón trỏ khều khều cằm hắn, cười hư hỏng: “Gương mặt này thật dễ nhìn, chậc chậc.”
Du Tín ngẩn ra, tay nắm dây cương nới lỏng, ngựa vọt lên phía trước liền vội vàng kéo lại. Mới dừng lại, Quý Phỉ Nhiên đã vượt mặt hắn. Du Tín định đuổi theo, Quy Hành Khải cưỡi ngựa chạy tới cạnh hắn, giọng nói do say ngựa run rẩy quanh quẩn trong không trung: “Ta không… thấy… gì…cả….”
Thuộc hạ chạy theo như điên, la lớn: “Quy đại nhân cẩn thận, đừng kẹp bụng ngựa!”
Qua một hồi, mọi người lăn lộn mãi cũng tới được Cửu Triều cố đô Lạc Dương, người khó coi nhất chắc chắn là Quy đại nhân. Đã tới đầu đông, hồng thủy không có vẻ sẽ lui đi, tri phủ an bài biệt viện cho họ ở, nhắm mắt theo đuôi giới thiệu phong cảnh Lạc Dương.
Khó lắm mới đuổi được người đi, mấy người ngồi nghỉ tạm bên bàn trong phòng khách. Quy Hành Khải lau mồ hôi, thở dài: “Muốn người khác tin chúng ta là thanh quan thật đúng là đốt đèn ***g mà không thấy.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Người ta phản ứng thế là quá bình thường, phế vật sao có khả năng làm ra hoàng kim.” Phong Nghiêu làm như không nghe thấy, Du Tín nhịn một lúc, không mở miệng.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Quan trường luôn thay đổi, người không có công còn được thăng quan, tinh lực đều dồn vào quyền mưu hưởng lạc, tiến công đối lập, sống phóng túng, đâu có tinh lực cho chính sự?” Quy Hành Khải giả vờ điếc, Phong Nghiêu gật đầu nói phải, Du Tín lấy ra một viên đường trên mâm trái cây, quơ quơ trước mặt Quý Phỉ Nhiên: “Phỉ Nhiên, ăn một viên?”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Muốn ăn thì đi mà ăn.”
Không lâu sau, Du Tín về phòng nghỉ ngơi. Quy Hành Khải bỏ đường vào miệng, nói: “Ta thấy thành kiến của ngươi với Du đại nhân lớn quá.” Quý Phỉ Nhiên vươn vai, nằm dài lên bàn: “Ta thích hắn dối trá cậy mạnh, không châm chọc thì trong lòng không thoải mái.” Phong Nghiêu nói: “Thích còn châm chọc. Lòng ngươi nghĩ gì thế hả?” Quý Phỉ Nhiên không buồn để ý.
Quy Hành Khải nói: “Nói thật, ta nghĩ ngươi đợi hắn nới lỏng phòng bị.” Quý Phỉ Nhiên chần chừ, hỏi: “Sao nói vậy?” Quy Hành Khải nói: “Hắn là tâm phúc của hoàng thượng, ngươi nói nhiều lời không nên nói quá rồi, nếu hắn muốn hại ngươi, e rằng ngươi… ngươi sẽ…” Quý Phỉ Nhiên ngẩn ra, khẽ cười nói: “Mạng này chẳng đáng bao tiền, muốn hại thì hại thôi.”
Phong Nghiêu cũng lột một viên đường, nhai hai miếng liền ói ra: “Tiểu Hiền, hắn mà hại ngươi, ta sẽ giúp ngươi.”
Quý Phỉ Nhiên cười cười, không cho là đúng. Quy Hành Khải nói: “Quý đại nhân, ta vừa mới biết cha của Du đại nhân là Du Điệt Hành. Đầu óc của Du Điệt Hành thì trăm Thường Cập cũng đừng hòng so. Đáng tiếc Du Điệt Hành quá thông minh, một chút cũng không chịu hỏng, biết rõ không thể vượt qua cửa ải đã sớm cáo lão hồi hương. Du Tín có cái đầu của cha, lại hung ác một phần mười Thường Cập, ngươi đang chơi với lửa đấy.”
Quý Phỉ Nhiên ngáp một cái, nói mình mệt rồi, liền về phòng. Phong Nghiêu mang vẻ tâm sự nặng nề, đổi một viên đường, ăn luôn cả giấy gói kẹo. Quy Hành Khải lắc đầu, nói: “Ở bên Quý đại nhân bao năm như vậy, ta cũng sợ y gặp chuyện không may. Ta đã dự chuyện xấu nhất rồi.” Phong Nghiêu quay đầu nhìn hắn: “Có ý gì?”
Quý Hảnh Khải nhún vai: “Nhìn kiểu gì cũng thấy Quý đại nhân động tình.” Phong Nghiêu nhổ giấy kẹo ra. “Không thể nào. Tiểu Hiền thích Tề Tộ, đại thần cả triều đều biết.” Quy Hành Khải nói: “Mong là như vậy. Nam mô a di đà phật.”
Sớm hôm sau, hồng thủy đã ngớt lại có xu hướng bùng lên.
Quý Phỉ Nhiên đi tìm tri phủ đại nhân, kêu gã sai người thăm dò tình huống dòng nước. Tri phủ chỉ biết Du Tín và Phong Nghiêu, không biết Quý Phỉ Nhiên và Quy Hành Khải, cộng thêm mới rời giường, mắt còn sưng húp, có chút bất mãn nói: “Thiên hạ hưng vong, là trách nhiệm của lũ thất phu. Cớ gì chỉ gọi mình ta?”
Quý Phỉ Nhiên nói: “Đại nhân, người nói lạ thật đấy. Một người là thiên hạ, nhiều người cũng thiên hạ, hưng thì hưng, vong thì vong, bách tính có gì đáng trách.” Tri phủ nói: “Nói không lại ngươi. Quay về ngủ đi, có việc đợi bản quan dậy rồi nói.”
Quý Phỉ Nhiên đập quạt lên cửa: “Làm quan mà như ngươi à? Không bằng về nhà bán khoai lang.” Tri phủ cố nén lửa giận: “Đi về xin chỉ thị của chủ tử các ngươi rồi hẵng tới tìm ta.”
Quý Phỉ Nhiên không nói gì, quay đầu lại đã thấy Du Tín. Du Tín tinh thần rất tốt: “Phỉ Nhiên sao dậy sớm vậy?” Quý Phỉ Nhiên chỉ khung cửa, nói: “Làm phiền Du đại nhân, ta không làm gì được gã.” Du Tín còn chưa mở miệng thì cửa đã mở ra, tri phủ lập tức quỳ xuống hành lễ: “Bái ~~ bái kiến Du đại nhân!”
Du Tín coi như không nhìn thấy, nói với Quý Phỉ Nhiên: “Không cần. Ta thấy gã làm quan chắc mệt rồi, trở về cứ trực tiếp nói với hoàng thượng, nhặt mũ ô sa của gã.” Tri phủ nghe tiếng ‘lộp cộp’ trong lòng, giọng cũng run lên: “Du đại nhân, tiểu nhân bị oan…” Quý Phỉ Nhiên nói: “Sao người nào khi giải thích cũng kêu mình bị oan thế?” Du Tín nói: “Oan sao? Vậy phải nhìn biểu hiện của ngươi.”
Tri phủ liên tục dập đầu, Du Tín nắm tay kéo Quý Phỉ Nhiên ra ngoài. Quý Phỉ Nhiên vừa quay đầu lại vừa nói: “Du đại nhân đúng là có tâm bồ tát.” Du Tín nói: “Ai nói, lúc về sẽ cách chức gã.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Ngươi lừa gã làm gì?” Du Tín cười nói: “Ta sợ hắn chó cùng rứt giậy, lúc chúng ta ở đây nên cẩn thận chút.”
Quý Phỉ Nhiên nhất thời nghẹn họng, lát sau mới nhận ra hắn đang nắm tay mình. Du Tín cũng cúi đầu nhìn, lại nhìn Quý Phỉ Nhiên, tuyệt không buông tay, tiếp tục đi lên phía trước. Quý Phỉ Nhiên hắng giọng, ho khan hai tiếng, mắt vẫn nhìn tay hai người. Du Tín dừng bước, nhìn y cười cười, không chỉ không buông mà còn nắm chặt hơn.
Đi được hai bước, phát hiện người sau không nhúc nhích, Quý Phỉ Nhiên như con rối bị đứt dây, mắt nhìn tay chằm chằm, thà chết không đi, ý bảo hắn buông ra. Du Tín cũng dừng lại, đứng đấy giằng co với y.
Cuối cùng Quý Phỉ Nhiên không nhịn nổi nữa, nói: “Xin Du đại nhân giơ cao đánh khẽ.” Du Tín nói: “Hôm qua ta nói chuyện với Quy đại nhân, hắn nói người —“ tới đó thì không nói nữa. Quý Phỉ Nhiên chớp mắt, trêu chọc: “Xem ra Du đại nhân và Quy đại nhân hàn huyên một đêm thì lây luôn cách hắn nói chuyện, có một câu cũng nói không xong.”
Du Tín mở tay Quý Phỉ Nhiên ra, duỗi thẳng ngón trỏ rồi đặt lên môi, khẽ hôn lên. Quý Phỉ Nhiên cứng người, muốn rút tay lại bị Du Tín nắm chặt. Một tay Du Tín giữ lấy cổ y, cúi đầu nhay nhay lên tai y. Quý Phỉ Nhiên lại cứng người lần nữa, quên luôn phản kháng.
Lúc này Du Tín mới buông y ra, mỉm cười nói: “Tử Vọng mạo muội. Giờ ta sẽ dẫn người đi khảo sát với vương gia, ngươi bị phong thấp, đừng dính tới nước. Nếu muốn đi, tám chín phần mười hôm nay không được, phải xem trọng thân thể.” Quý Phỉ Nhiên gật đầu, lắc đầu, lại gật đầu, lúc này mới thấy thoải mái hơn: “Không thành vấn đề. Du đại nhân phải cẩn thận, đừng để bị hồng thủy quấn đi.”
“Đa tạ Quý đại nhân nhắc nhở.” Dứt lời, Du Tín cười cười đầy tà tứ, nhỏ giọng nói: “Nếu Quy đại nhân nói thật, ta sẽ không nhịn nữa.” Không chờ Quý Phỉ Nhiên trả lời đã xuất môn.
Quý Phỉ Nhiên thở ra một hơi, ngửa đầu nhìn trời, khẽ cười ra tiếng. Lúc này, một thanh âm truyền tới, nghe như chồn bị rút gân: “Ta… ta… không nói gì cả…” Quay đầu nhìn, là Quy Hành Khải.
Cách cũ dùng không được, lời cũ nói không xong. Rút kinh nghiệm từ thất bại của Tư đại nhân, Du Tín hành sự nghiêm túc hơn nhiều. Cùng Phong Nghiêu ra khỏi thành, đứng trên vọng lâu quan sát toàn thành, rồi quay lại thảo luận. Mấy canh giờ sau, Du Tín đi cùng Quy Hành Khải và Phong Nghiêu, sống chết không đưa Quý Phỉ Nhiên theo. Quý Phỉ Nhiên giằng co lúc lâu, cuối cùng bị câu ‘ta là quan tiên phong’ của Du Tín đánh bại.
Thế là đám người Du Tín rời thành Lạc Dương, dẫn theo tùy tùng quan binh trèo đèo lội suối, xem xét đầu nguồn nước, xếp đá chặt cây làm ký hiệu để dễ tham khảo khi trị thủy. Thấm thoắt mấy ngày trôi qua.
Quý Phỉ Nhiên đợi trong thành Lạc Dương, cảm thấy mấy ngày dài như cả tháng. Rảnh rỗi chỉ có thể nói chuyện phiếm với tri phủ, đáng tiếc tri phủ đại nhân và y bát tự không hợp, toàn ông nói gà bà nói vịt, lệch đi tận đâu. Nói tới danh hoa địa phương, Quý Phỉ Nhiên vừa định khen mẫu đơn Lạc Dương, tri phủ đã phất tay nói bách tích đều dùng nó làm củi đốt.
Giao thiệp thất bại, Quý Phỉ Nhiên không thể làm gì hơn là ra ngoài đi bộ. Kết quả lúc này tri phủ lại biết tên Quý Phỉ Nhiên, chạy theo vỗ mông ngựa liên tục, cứ như canh chừng bảo bối vậy, ồn tới nỗi da đầu y rụng gần hết. Mấy ngày gần đây thế nước yếu đi, bách tính trên đường cũng nhiều hơn, cũng náo nhiệt hẳn lên.
Trên đường có một quán trà nhỏ. Quý Phỉ Nhiên đi mệt, dừng lại dùng trà. Tri phủ cũng vừa ngồi xuống, tiểu nhị quán trà liền nhiệt tình chào hỏi. Không lâu sau, tri phủ và tiểu nhị bắt đầu nói chuyện phiếm, từ hồng thủy tới bách tính, từ bách tính tới triều đình, từ triều đình tới khoa cử, từ khoa cử tới mười một tiến sĩ từ Lạc Dương. Mới biết được Lạc Dương là nơi có nhiều tiến sĩ nhất, tri phủ lôi kéo được hai tám vạn.
Lúc tiểu nhị nói tới vị Tần tiến sĩ mười một tuổi có thể làm thơ, Quý Phỉ Nhiên nghe được chỉ cười, không cho là đúng: “Ta có một bằng hữu, bảy tuổi có thể rồi.” Tiểu nhị nheo mắt nhìn y, nói: “Ngươi cho đó là Tào Thực à, có thể bảy bước làm thơ sao. Lưu tiến sĩ ở Lạc Dương chúng ta ấy, mười hai tuổi thuộc Luận ngữ, mười bốn tuổi đọc Thượng Thư và Trung Dung.”
Quý Phỉ Nhiên nhấp trà, cười nói: “Bằng hữu ta bảy tuổi tinh thông Xuân Thu, Luận Ngữ; tám tuổi tinh thông Dịch, Thi; mười lăm tuổi đọc hơn vạn quyển Kinh Sử Tử Tập, không nói đùa.”
Tiểu nhị kia lạnh lùng nói: “Lừa đảo! Nào có người như thế? Bác học tới vậy thì trạng nguyên lang cũng chả so được với hắn.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Trạng nguyên lang đương nhiên không sánh bằng hắn.” Ngay cả tri phủ đều nhịn không được nhìn Quý Phỉ Nhiên. Tiểu nhị kia nói: “Bịa chuyện, kì tài bậc này sao hoàng thượng lại không chọn trúng hắn?” Quý Phỉ Nhiên nghiền ngẫm cười cười: “Đâu phải hoàng thượng không chọn trúng hắn, mà là hắn thi đình muộn.”
Tri phủ chợt nói: “Ra là Du đại nhân.” Tiểu nhị kinh hãi: “Ngươi nói Du Tín Du đại nhân?” Quý Phỉ Nhiên nói: “Ngươi cũng biết?” Tiểu nhị nói: “Du đại nhân tài học vang xa, ta không biết ngài ấy thì cũng ngừng làm người được rồi. Sao ngươi biết ngài ấy vậy?”
Quý Phỉ Nhiên phất phất tay, bỗng dưng cười không nổi, lời người bên cạnh nói gì cũng nghe không lọt. Bỗng thấy hành động của mình thật cổ quái. Tự dưng mình lại không chú trọng bề ngoài Du Tín nữa, mà thực sự tán thưởng hắn.
Lại chăm chú nghe tiểu nhị kia nói chuyện, chợt nghe thấy hai chữ đoạn tụ.
“Đáng tiếc Du đại nhân quá cưng chiều một kẻ đoạn tụ.” Tiểu nhị đứng sát bàn, thở dài: “Tri phủ đại nhân, cả vị khách quan kia nữa, ngài hẳn biết tẩy điểu thượng thư Quý Phỉ Nhiên? Nghe nói y và Du đại nhân, khụ…” Hai ngón cái hướng về nhau, tự vả miệng, nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tri phủ cố làm vẻ mặt với tiểu nhị, mồ hôi chảy ròng ròng, tiểu nhị hồn nhiên không biết, còn tiếp tục cảm thán: “Nghe nói gần đây Du đại nhân đã mười ngày không lên triều, sớm ngày tiệc rượu với Quý Phỉ Nhiên, cả hoàng đế lão tử cũng chịu thua.” Tri phủ lúc này đành cam chịu số phận.
Quý Phỉ Nhiên gật đầu, cười nói: “Chậc chậc, đúng là tuấn nữ gả si hán (gái giỏi lấy kẻ ngốc), đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lời vừa thốt ra, hai người kia đều sợ tới trừng mắt. Đằng sau đột nhiên có người lên tiếng: “Vị công tử này nói chí phải.” Từ sau truyền tới tiếng vỗ tay. Quý Phỉ Nhiên cứng đờ cả người, đầu cũng không dám quay. Mãi tới khi Du Tín ngồi vào cạnh y, y mới gác chân cười nói: “Du, không, Tử Vọng, sao về nhanh vậy?”
“Ừ, ta đã trở về.” Du Tín quay đầu nhìn y, đôi mắt sáng như sao. Quý Phỉ Nhiên phủi phủi áo, đứng lên nói: “Tiểu nhị, tính tiền.” Lúc tiểu nhị tới, Du Tín lại giơ tay nói: “Đừng. Tại hạ cũng muốn uống trà.” Quý Phỉ Nhiên miễn cưỡng ngồi xuống. Tiểu nhị đưa trà lên, Du Tín lại nói: “Tiểu nhị ca, nói tiếp đi.”
Tri phủ đại nhân ôm chân, đầu vùi vào hai tay, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Tiểu nhị thở hắt ra một hơi sương, chà xát hai lòng bàn tay, ngồi cạnh bếp lửa nói: “Nghe đồn Quý Phỉ Nhiên đúng là dáng dấp tai họa, đáng tiếc là nam. Du đại nhân kì thực vốn không phải đoạn tụ, là bị hồ ly tinh Quý Phỉ Nhiên mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối.”
Quý Phỉ Nhiên liếc xéo, xua tay: “Sai sai, tiểu nhị ngươi nghe đâu thế hả? Là Du đại nhân dáng dấp tai họa, Quý Phỉ Nhiên đùa giỡn Du đại nhân, Du đại nhân mới…” Đúng lúc nghĩ lại, không thể nói tiếp.
Du Tín thoả mãn gật đầu, mỉm cười nói: “Kế tiếp?”
Tiểu nhị xoa xoa cái mũi đỏ do lạnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Biểu ca ta là người hầu trong cung. Huynh ấy nghe tin, à không, là thật. Nói là Quý Phỉ Nhiên đã từng có ý trung nhân là một vị đại tướng quân đã mất mấy năm trước. Quý Phỉ Nhiên dù bi thương vô cùng, nhưng vẫn cần người thoải mái. Lúc Du đại nhân mới vào triều, quan đâu có to vậy, là do tằng tịu với Quý Phỉ Nhiên, leo lên, rồi được cá ném cần… Ai, kỳ thực tiểu nhân rất kính phục Du đại nhân, thực không hi vọng đây là sự thật.”
Ba người nhất thời im lặng. Cuối cùng Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Đi thôi, Tử Vọng, ngươi uống xong rồi, chúng ta về thôi.” Du Tín gật đầu, nhìn y rồi lệnh tri phủ tính tiền, lặng lẽ theo đuôi Quý Phỉ Nhiên. Quý Phỉ Nhiên đi hai bước, quay đầu lại: “Du đại nhân, hôm nay se lạnh rồi, nhanh về mà tắm đi rồi ngủ một giấc, không cần theo ta.”
“Ngươi ăn mặc phong phanh, không bằng theo ta về đi.” Du Tín đi tới bên cạnh, muốn nắm lấy tay y. Quý Phỉ Nhiên lùi bước, muốn cự tuyệt, ngẩng đầu lại thấy hắn gầy đi rất nhiều, lòng thấy căng thẳng, gật đầu.
Hai người sóng vai đi một đường. Dòng người cuồn cuộn, một gã bán ngựa đứng đầu ngõ, môi cóng tới tím lại, nhưng rất có tinh thần, cứ rao hàng xung quanh, luôn miệng nói là ngựa thuần chủng thượng hạng. Quý Phỉ Nhiên đi tới, lại bắt đầu chõ mũi vào việc người: “Ngựa thuần huyết có mười lăm tới mười bảy móng ngựa, con này cùng lắm có mười ba, e là ngựa Trung Nguyên thông thường.”
Gã bán ngựa nhỏ người mà nói rất rõ: “Vị công tử này, ngựa ta khó thuần, chỉ cho dắt không cho cưỡi. Nếu không thì sao phải bán? Ngài nhìn tay ta này, đã đông thành thế này.” Dứt lời giơ đôi bàn tay tím đen ra. Quý Phỉ Nhiên xem xét con ngựa, cười nói: “Ngươi chưa học qua thuần ngựa phải không? Ngựa này không khó thuần tới vậy đâu.” Gã bán ngựa có chút ngượng ngùng gật đầu.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Con ngựa bề ngoài dịu ngoan, thực tế lại mạnh tới xương tủy, Trong chiến tranh, có rất nhiều ngựa không phải chết do rơi vào rừng gươm mưa đạn, mà là chạy quá kịch liệt nên chết mệt.” Gã bán ngựa không nói lời nào, Du Tín có chút ngạc nhiên nói: “Thật à?” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Hóa ra Du công tử bác học đa tài cũng không biết.” Du Tín câm nín.
Quý Phỉ Nhiên nói: “Ngựa này tên gì?” Gã bán ngựa đáp: “Truy Phong.”
Quý Phỉ Nhiên bình tĩnh đi tới bên trái ngựa, tới gần mũi nó: “Truy Phong. Truy Phong.” Con ngựa kia lập tức lại gần ngửi ngửi y, Quý Phỉ Nhiên mỉm cười, tay xoa xoa má ngựa, gãi lấy lòng nó, tai ngựa rung rung hai cái. Quý Phỉ Nhiên cầm dây cương, thả người nhảy lên, người đã ngồi lên ngựa.
Đúng lúc này gã bán ngựa la lên: “Đừng, đừng…” Quý Phỉ Nhiên ngồi trên lưng ngựa, bình yên vô sự. Hai chân khẽ đạp bụng ngựa, kéo dây cương nói,
“Truy Phong, đi.” Truy Phong chậm rãi đi. Đi một vòng rồi về, hai tay khẽ kéo nói một tiếng “Dừng lại”, nó liền dừng lại.
Không ít người bắt đầu vây xem. Quý Phỉ Nhiên lập tức nhảy xuống, vuốt vuốt bờm ngựa, nhẹ giọng nói: “Ngựa là động vật thông minh nhất, nếu ngươi thật tâm đối đãi với nó, nó tự khắc sẽ trung thành với ngươi. Bán ngựa liên tục gật đầu. Du Tín có điều suy nghĩ nhìn Quý Phỉ Nhiên, lời muốn hỏi lại không nói ra khỏi miệng. Muốn Quý Phỉ Nhiên nói mấy lời cảm thích như vậy e còn khó hơn lên trời.
Quý Phỉ Nhiên đúng là mượn của người giành phúc ta. Cùng một câu nói, lại từ hai người khác nhau. Một câu mấy năm trước, một câu mấy năm sau. Chỉ là, người nọ khi sống niên thiếu anh tư rực rỡ, Quý Phỉ Nhiên giống như chưa từng rời đi.
Người vây xem ngày càng nhiều, đã có người muốn mua ngựa. Quý Phỉ Nhiên bất giác cười khổ, buông dây cương, ngẩng đầu muốn gọi Du Tín rời đi, chợt nhận ra Du Tín đang nhìn mình, vẻ mặt như muốn khóc.
du tử vọng, phong lưu, quý phỉ nhiên