[Do Kí Phỉ Nhiên] Phần 3 Phong Lưu

Chương 2: Chương 2




Nếu đã đoạn tụ, thì phải đoạn hoàn toàn, đoạn tới không chê chỗ nào được. Lúc làm chuyện kia, còn không bằng tìm một cô nương tương thân tương ái. Chỉ có làm chuyện kia, mới có thể hoàn toàn tận hưởng thú vui dư đào của việc đoạn tụ. (1)

(1) Bản gốc ghi là ‘dư đào chi nhạc’. Bắt nguồn từ câu thành ngữ dư đào đoạn tụ: Thời Xuân Thu Chiến Quốc, vua Vệ Linh Công đã từng say mê và sủng ái Di Tử Hà, một thanh niên thông minh, khôi ngô, tuấn tú. Di Tử Hà đã từng lấy xe của vua đi thăm mẹ bệnh mà chưa được sự đồng ý của vua và từng mời vua ăn quả đào do mình đã cắn. Vua không những phạt anh ta mà còn khen hiếu thuận với mẹ và yêu quý vua. Mối tình chia đào vì thế mà hay được nhắc trong dân gian bằng câu thành ngữ dư đào đoạn tụ (余桃断袖). Khi Di Tử Hà không còn vẻ đẹp như xưa, nhà vua đâm ra chán ghét, sau đó lại thích một thanh niên khác là Công Tử Triều.

Lời này là do một tên vương bát cao tử (2) nói. Mà nếu muốn hình dung tên vương bát cao tử kia, thì đúng là điên cuồng giản dị hoa mĩ, đủ dài để ngâm vịnh thành thơ.

(2) vương bát cao tử: gần giống từ ‘khốn kiếp, khốn nạn’.

Quý Phỉ Nhiên, tên có độc chữ Hiền. Lễ bộ thượng thư. Chỉ cần nhắc tới y, tất cả đều phải cảm thán: Thông minh, rất thông minh. Nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu phẩy tay bổ sung một câu: Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng.

Quý Phỉ Nhiên là một kẻ đoạn tụ. Toàn bộ Cử quốc không ai không biết, không ai không hiểu. Đoạn tụ cũng không phải tội, ngay cả đương kim thiên tử cũng có tới ba bốn nam sủng. Nhưng trong mắt mọi người, Quý Phỉ Nhiên đoạn sai mất cả phẩm giá, đoạn sai tới mắc phải nghiệp chướng. Thì cứ theo lời răn của y ấy — y không có hứng đi đè người khác, chỉ thích để người khác đè.

Thiên tử quá túng dục. Mấy năm trước sau trận chiến với phiên bang, Lễ bộ thượng thư Tề đại nhân đúng lúc này cáo lão hồi hương, Quý Phỉ Nhiên thay chỗ cho lão nhân gia. Tăng liền mấy bậc, rất nhiều người cho rằng Quý Phỉ Nhiên hợp sở thích của hoàng thượng, dùng kĩ thuật trong phòng để tiến thân. Vì thế đương thời chế nhạo gọi là ‘Tẩy điểu thượng thư’ (nếu các bạn không biết, điểu chính là xxxx của nam, thì tẩy điểu ấy là…)

Nhưng ai cũng biết đây không phải loại danh tiếng tốt lành gì. Mấy tháng sau, lời này rơi vào tai Quý Phỉ Nhiên. Quạt giấy xòe rộng, phong tình vô hạn. “Không thể yêu phong trần, giống như lầm tiền duyên. Hoa nở hoa rơi đều có lúc, tẩy điểu, cũng chẳng có sao.”

Lời vừa nói ra, kinh hãi cả triều đình bách quan.

Vì thế hoàng thượng ngừng lâm triều một lần, kéo Quỷ Phỉ Nhiên vào ngự thư phòng nói dài nói xa tới vài canh giờ, ý chính vẫn là bảo y khi nói chuyện thì chú ý một chút, kẻo người khác nghĩ minh quân là hôn quân, hiền thần thành gian thần. Quý Phỉ Nhiên chắp tay cười: “Lần sau vi thần chắc chắn sẽ chú ý lí do thoái thác, lấy tình chí thượng, không giỏi việc giường chiếu, vi thần cáo lui.”

Hoàng thượng tức giận tới tái phát bệnh lao, run run chỉ hắn, phỏng chừng ý tứ động tác này cũng không khác lắm việc ‘Trả lại trong sạch cho ta’. Long nhan nổi giận, suýt nữa thì đập chết y. Nhân lúc hoàng thượng bị lâm vào tình huống bất đắc dĩ, Quý Phỉ Nhiên an toàn rời đi. Sau khi rời khỏi, mấy vị đại thần hỏi y hoàng thượng bảo y cái gì, y chỉ thần thần bí bí kéo áo, vặn cổ, chỉ lưu lại một thư thế trông rất oai hùng.

Lời đồn càng truyền càng thái quá. Cha của Quý Phỉ Nhiên là Hộ bộ thượng thư vội vàng dâng tấu, thỉnh cầu hoàng thượng cho phép cấm túc Quý Phỉ Nhiên hai tháng, để tránh sai càng thêm sai. Hoàng thượng từ trước tới nay vẫn luôn hà khắc liền không chút do dự phê một chữ ‘Chuẩn’ lên tấu chương.

Quý Phỉ Nhiên vốn luôn làm rạng rỡ tổ tông đột nhiên phải chịu phạt, trong một đêm bị miệng cha biến thành bại gia tử. Quý phu nhân nhất thời kích động, còn nấu một nồi tổ yến canh cá đặt lên bàn, dựa cửa mà chờ. Vừa thấy đứa con bảo bối về nhà, xúc động tới lệ rơi ngang dọc, lấy ra một cái khăn nhỏ mà bắt đầu thay đổi sắc mặt: “Sơn Tra đang chờ con trong phòng đấy. Về sau hai mẹ con ta, còn có Sơn Tra, phải sống thật tốt.”

Quý Phỉ Nhiên cao hứng phấn chấn đi vào phòng.

Trên bàn gỗ lim, một ***g chim hoa mỹ. Họa mỹ trụi lông nằm run rẩy bên trong.

Tay Quý Phỉ Nhiên run lên, mặt bị dọa đến phát trắng: “Mẹ, Sơn Tra sao vậy? Ngay cả lông cũng khôn còn?” Quay đầu lại, Quý phu nhân đã sớm chẳng còn bóng dáng, Quý Thiên Sách đứng trước cửa phòng, sắc mặt xanh mét, ngón tay run run chỉ vào y: “Nghiệp chướng — đúng là nghiệp chướng! Ngươi ném ngay cái con chim trụi này cho ta, đóng cửa nghĩ kỹ!”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Cha, con sẽ về nghĩ kỹ. Thường đại nhân mời khách, con không thể không đi.”

Quý Thiên Sách không nói được gì. Thường đại nhân chính là Thường Cập, Thường Cập chính là Thường Trung Phòng. Khách của Thường Trung Phòng, ai dám không đi. Quý Thiên Khách phất tay áo, muốn nói lại thôi, Quý Phỉ Nhiên lễ phép bổ sung một câu: “Cha, Thường đại nhân còn lớn hơn ngài, ngài cứ yên tâm, con cùng lắm thì coi trọng con trai ông ấy. Con cáo lui trước.”

Vừa ra khỏi cửa phòng, một nghiên mực bay vèo ra sát ngay tai y.

Quý Phỉ Nhiên đi trên đường cái, chỗ nào cũng nghe thấy hai chữ ‘Du Tín’. Tìm người hỏi thăm, mới biết người này là người mới tới, thi Hương thi Hội đều đứng thứ nhất, dân chúng toàn thành đều đón hắn sẽ liên tiếp giành được tam Nguyên. (3). Đầu tháng tư, mùa thi xuân vừa qua, Lễ bộ tuyển ra ba trăm danh cống sĩ trong cử nhân các tỉnh lị và cử nhân Quốc Tử giám cả nước, nhưng Lễ bộ thượng thư ngay cả tên Hội nguyên cũng không biết.

(3): tam Nguyên: thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

Từ xa đã nhìn thấy Thường Cập, vẫn mặc một bộ quan phục màu đen. Thường Cập đi tới, mắt nheo nheo sắp thành một đường may. Quý Phỉ Nhiên lấy chuôi quạt gõ đầu: “Thường đại nhân ~~ Phỉ Nhiên lại bị hoàng thượng ghét bỏ.” Vậy mà hoàng thượng lại còn không cho y giám thị thi Hội, đúng là ghét bỏ còn gì. Dựa theo kinh nghiệm của y, nam tử rớt thi Hội ít nhất cũng có hai phần là mỹ nhân, còn nếu mà được thi Đình thì sao mà xen tay vào được.

Thường Cập vỗ vai y, ý vị sâu xa mà nói: “Không có gì, Hoàng thượng chỉ tạm thời nổi giận thôi, một đoạn thời gian sẽ lại sủng hạnh ngươi. Chúng ta mau đi thôi.”

Mới hạ triều đã háo sắc, Quý Phỉ Nhiên quả thực không biết làm sao. Quý Phỉ Nhiên ra vẻ mệt mỏi: “Thường đại nhân, nói với hoàng thượng, Phỉ Nhiên thân thể không tốt, không thể nào bồi ngài tuyển tân Trạng Nguyên.” Thấy Thường Cập gật đầu, vẻ mặt sáng như mặt trời: “Đi một chút đi, gần đây buồn ngủ lại khó ngủ, đêm nay có rượu đêm nay say thôi.” Xòe quạt, vừa phe vẩy vừa bước vào hiên lâu phía trước.

Trên lầu treo một bảng hiệu, bên trên đề hai chữ vàng chói thật to: Kỹ viện.

Kinh sư có tới mấy trăm thanh lâu, nếu nói tới hồng nhan, lại nơi nào bằng kỹ viện Mạc Chúc. Phiêu Hương Di Hồng Lệ Xuân Mẫu Đơn mấy tên này thấy nhiều rồi, tên nơi này lại khiến người ta chấn hưng tinh thần. Vừa nhìn qua tên nơi này, lập tức biết tú bà là một nữ nhân nhiệt tình lưu manh. Hơn nữa còn là một người rất tinh ý trong làm ăn, vì để thỏa mãn nhu cầu đại chúng, kỹ viện này nam nữ đều có.

Vừa thấy Quý Phỉ Nhiên và Thường Cập đi vào, tú bà còn chưa tới, một đám hoa nương tướng công đã chen chúc chật như nêm trước cửa lớn, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, người nào cũng mặt như trăng tròn mắt tựa sen xanh. Thường Cập vuốt râu, nhìn mấy cô nương xung quanh, gật đầu mỉm cười. “Rất tốt, rất tốt.” Quý Phỉ Nhiên lắc lắc cây quạt, nhìn tướng công vây quanh, gật đầu mỉm cười. “Rất tốt ~~ rất tốt ~~”

Tú bà nhìn thấy Quý Phỉ Nhiên, lại nhìn sang Thường Cập, vẫy vẫy khăn đi tới trước mặt Thường Cập nói: “Thường đại nhân, Quý đại nhân, đã lâu không gặp.” Thường Cập nói: “Mấy ngày gần đây bận chút việc, không có thời gian đến, Chỉ Lan đâu rồi?” Tú bà nói: “Nghe nói đại nhân muốn… Đại nhân gần đây không tới gặp Chỉ Lan, đúng là trời ban thưởng lương duyên.” Quý Phỉ Nhiên nói. “Ngày hôm qua Thường đại nhân không tới gặp nàng sao.”

Thường Cập lại vuốt râu. Tú bà lấy khăn che miệng ho hai tiếng, quay vào trong kêu lên: “Chỉ Lan, Chi Lan ơi, mau tới tiếp Thường đại nhân.”

Chẳng bao lâu, rèm châu hoa đã được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tròn trĩnh, mi mục như họa, một nữ tử tư thái yểu điệu đi ra từ bên trong. Thường Cập cười tới chẳng nhìn thấy tròng mắt đen: “Tiểu mỹ nhân, càng ngày càng dễ nhìn.” Chỉ Lan liếc Quý Phỉ Nhiên, mỉm cười với Thường Cập: “Đại nhân.” Thường Cập ôm eo nàng ta đi vào phòng. Quý Phỉ Nhiên chép miệng một cái: “Vừa có vợ đã quên mẹ.”

Xoẹt một tiếng, khăn trong tay tú bà bị xé thành hai nửa.

Quý Phỉ Nhiên khép quạt lại, dùng chuôi quạt nâng cằm một tướng công: “Vị công tử này trông thật xinh đẹp, là người mới sao.” Tướng công kia dùng đôi mắt to ngập nước mắt nhìn Quý Phỉ Nhiên, khuôn mặt trắng trẻo phút chốc đỏ bừng như hạt tiêu: “Bẩm đại nhân, Thu Ý vừa mới tới.”

“Ý thu như nước, mưa nhẹ gió hay, tên tựa mặt mỹ nhân. Thu Ý, tên hay.” Thu quạt lại, đập nhẹ vào lòng bàn tay, quay đầu, đôi mắt đầu quyến rũ liếc sang tú bà. Tú bà vân vê hai nửa khăn trong tay: “Quý đại nhân đúng là người thông minh, tên này đúng không phải do ta đặt.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Không biết là do ai đặt, ma ma mời cống sinh sao?” Tú bà cười đến lỗ mũi hướng lên trời: “Đâu chỉ là cống sinh, còn có thể là Trạng nguyên lang đó.”

Quý Phỉ Nhiên ngạc nhiên nói:“Du Tín?”

Tú bà nói: “Ha ha ha ha, ma ma ta không biết chữ, chỉ biết đặt Hoa nhi này Điệp nhi nọ, Du công tử đặt tên gì ta nghe không hiểu, nhưng cũng thấy không giống rồi. Tài văn chương của hắn cũng gần với Quý đại nhân, nhỉ?” Quý Phỉ Nhiên có chút đăm chiêu gật đầu: “Rảnh phải gặp mới được.” Tú bà còn chưa kịp tiếp lời, bên cạnh đã phát ra một tiếng ‘Phanh’, to đến mức rung cả núi: “Tú bà! Rõ ràng Chỉ Lan ở đây, sao vừa rồi ngươi dám nói nàng không có!” Quý Phỉ Nhiên nhìn qua, một nam tử khôi ngô đang giận dữ đi tới đây, còn có một tuyệt sắc theo sau. Tú bà rụt cổ lại, quay đầu cười nịnh nọt: “Thường ~~ Thường ~~” Nam tử kia quát: “Cho ngươi thêm ba khắc! Mau gọi nàng ra cho ta, nếu không hôm nay đừng hòng ta bỏ qua cho!”

Quý Phỉ Nhiên nheo mắt, hai mắt quét qua vị tuyệt sắc đằng sau nam tử, dáng người cao gầy. Nhìn xuống, eo nhỏ mông cong. Y phục vừa vặn, hai chân thẳng tắp. Nhìn lên, lông mày khẽ nhếch, không dài không ngắn không dày không thưa, ánh mắt sáng ngời, miệng mũi thanh tú, tỉ lệ chuẩn xác. Lại liếc nhìn Thu Ý, thở dài. Còn so sánh tiếp, đúng là ánh trăng và rùa.

Tú bà ẩn giấu đến mức này, mỹ nam tử lại không nói gì, nhất định là muốn giữ lại cho mình dùng. Quý Phỉ Nhiên đập đập thân quạt, khóe miệng dần lộ ra nét cười nhìn thật mê người: “Chỉ Lan dự định bồi bằng hữu của ta rồi, vị công tử này xin đừng tức giận.” Nói là nói với nam tử khôi ngô, đôi mắt thì dừng lại trên người vị tuyệt sắc. Nam tử khôi ngô nói: “Chẳng qua chỉ là một kỹ nữ, còn dự định cái gì?!”

Quý Phỉ Nhiên lắc lắc chuôi quạt: “Công tử nói sai rồi. Nữ tử từ nhỏ được chiều chuộng, bản tính đã muốn được bảo vệ. Chỉ khác là, nữ tử bình thường chỉ muốn một nam tử bảo vệ, nữ tử thanh lâu lại muốn tất cả nam tử bảo vệ.”

Nam tử khôi ngô nói: “Ta không nghe ngươi nói lời bậy bạ. Cha ta là người tâm phúc cạnh thiên tử, nếu ngươi muốn tranh với ta, chỉ cần ta bảo với cha ta, nói với ông ấy bẩm báo với Thánh Thương, đem cả nhà ngươi tịch biên trảm hết!” Quý Phỉ Nhiên trừng mắt: “Xin hỏi là công tử nhà ai?” Nam tử khôi ngô cười lạnh nói: “Là Quang Lộc Tự Khanh, không đáng nhắc đến.”

Quang Lộc Tự Khanh, quan tam phẩm, vẫn nên theo. Quả nhiên không đáng nhắc tới.

Tú bà đứng cạnh đã đổ mồ hôi lạnh, vị tuyệt sắc kia đứng ở phía sau con trai Tự Khanh, mỉm cười không nói gì. Quý Phỉ Nhiên nói: “Hóa ra là Tự Khanh công tử, thật xin lỗi. Nếu công tử không ngại có thể tìm bằng hữu ta nói chuyện, có lẽ hắn sẽ đồng ý.” Vừa nói, ánh mắt lại ngắm nghía vị tuyệt sắc kia. Tự Khanh công tử phất tay áo, nói: “Thôi, nói hai câu dễ nghe ta sẽ tha cho ngươi.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Tuấn sảng thanh tú, khẳng khái hùng hào. Thiên niên vương khí, hoành phách cổ kim.”

Tự Khanh công tử vui vẻ ra mặt. “Không ngờ ngươi nói khoa trương như vậy, ha ha.”

Quý Phỉ Nhiên chỉ chỉ đồ văn chim loan thêu trên áo Tự Khanh công tử: “Ta đang nói con gà con được thêu chỗ này.” Tự Khanh công tử cúi đầu, sửng sốt.

Mặt từ trắng dần chuyển sang đỏ, đỏ lại thành trắng, cuối cùng vẫn đỏ: “Ngươi — ngươi —“

Người đứng sau Tự Khanh công tử lại phì một tiếng, bật cười. Quý Phỉ Nhiên đi tới trước mặt hắn, cúi người chắp tay: “Nhân sinh ý thích không phân biệt bắc nam, vừa gặp lại như từng quen biết. Vị công tử này, có hứng thú uống cùng với tại hạ một bình La Phù Xuân?”

Công tử kia mỉm cười nói: “Được.”

Tự Khanh công tử mặt đỏ càng rõ nét: “Ngươi — ngươi —“

Quý Phỉ Nhiên chớp mắt nhìn tú bà, nói nhỏ: “Ma ma, người đúng thật là. Lần sau có mỹ nhân nhớ rõ phải chia sẻ với ta.” Tú bà nói “Uống rượu ngay chỗ này?”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Muốn người nơi này, đương nhiên phải ăn ở nơi này.”

Tú bà uể oải nói: “Ngài không phải vừa hẹn Du công tử sao, trong mắt vẫn còn Thu Ý của chúng ta?”

Quạt của Quý Phỉ Nhiên thiếu chút nữa thì gãy: “Ma ma mới nói gì?”

Công tử kia lại nói, vẻ mặt tràn ngập nét cười: “Tại hạ Du Tín, tự Tử Vọng.”

phong lưu, thiên lại chỉ diên, đam mỹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.