Khi ta tỉnh lại, bên trong phòng không có ai, lư hương cũng đã tắt, nhưng
không khí vẫn còn lưu lại chút mùi hương nhàn nhạt, đủ để nhận ra có
người dụng tâm dùng hương giúp ta an giấc.
Vôi vàng ngồi dậy chạy đến chỗ hắn, xuyên qua rừng hoa Hải Đường, nhìn thấy bóng bạch y trắng
như tuyết của Li Mạch, yên lặng đứng đấy.
Ta bất chợt nhận ra khí huyết trong cơ thể đã thông suốt hơn hôm qua rất nhiều, đáy lòng càng
lúc càng sợ hãi, cố chấp dè nén cảm giác bất an kia, lên tiếng hỏi Li
Mạch: “Hắn ở trong phòng sao?”
Li Mạch chậm rãi đưa mắt nhìn ta,
sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lại càng lạnh buốt như sương, dường như tất cả
những cảm xúc đã rời bỏ nàng.
Nàng nhìn ta thật lâu mới mở miệng
nói, lời nói không lưu lại một chút cảm xúc nào: “Đã rời đi, công tử đã
rời khỏi Cốc, trước khi đi còn dặn dò, ngươi phải nhớ đã đáp ứng lời
chẩn kim của người.”
“Rời khỏi Cốc?” Cả người bần thần không nói nên lời: “Hắn đi đâu?”
Li Mạch phớt lờ câu hỏi của ta, chỉ lấy ra một trang giấy mỏng trao cho
ta: “Đây là do công tử viết cho ngươi trước khi người rời đi, người giúp ngươi đả thông các kinh mạch trong cơ thể, sau đó viết ra đơn thuốc
này, ngày sau ngươi cứ dựa vào phương thuốc này mà điều trị, cấm kỵ
không được quá xúc động, mặc dù không thể bình phục hoàn toàn như người
thường, nhưng chỉ cần kiên trì điều dưỡng, chắc chắn sẽ khá hơn. Ngươi
tự mình xem đi. Li Kha cũng đã viết lại một bản, sau này nàng cũng sẽ
theo đó mà chăm sóc, ngươi không cần phải quan tâm. Còn vật này, cô
nương nên giữ lại.”
Ta nhận lấy trang giấy mỏng kia, nét mực vẫn
còn rất mới, mỗi một nét bút đều cứng cáp mạnh mẽ, ẩn chứa khí khái to
lớn, đúng là bút pháp Tô thị sớm đã danh chấn thiên hạ, cũng là nét chữ
ta đã quá quen thuộc.
“Hắn đi nơi nào?” Ta nhìn sâu vào mắt Li Mạch, lời nói như cầu khẩn.
Li Mạch chợt lạnh lùng cười: “Công tử rời khỏi Cốc chính là vì muốn tránh
ngươi, đừng nói không có ai biết người đi đâu, cho dù có biết, thì thế
nào chứ, ngươi muốn đuổi theo sao? Công tử điểm huyệt ngủ cho ngươi xong liền rời đi, ngươi ngủ mê suốt một ngày một đêm, ngươi nghĩ có thể bắt
kịp được sao?”
Ta nhắm mắt lại, định muốn nói điều gì đã thấy Li
Kha vội vàng mang khay thuốc đến, nàng liếc mắt nhìn Li Mạch, cảm xúc
phức tạp trong ánh mắt chợt xuất hiện rồi biến mất, giống như trách cứ,
lại giống như cầu xin, sau đó nàng chuyển mắt nhìn ta, ôn hòa lên
tiếng—-
“Nếu công tử đã cố ý rời đi, tất nhiên là không hy vọng
cô nương đi tìm người, ở điểm này, không chỉ công tử mà tất cả chúng ta
cũng đều hy vọng cô nương có thể thành toàn. Ta biết cô nương lo lắng
cho công tử, nhưng sao cô nương không thử hy vọng, có lẽ một ngày nào
đó, với cơ duyên xảo hợp, công tử lại bất ngờ xuất hiện giúp cô nương,
khi đó các người sẽ lại gặp lại. Đây cũng là nguyên nhân công tử rời
khỏi Cốc, dù sao trước mắt cứ lưu lại trong Cốc cũng không phải là biện
pháp tốt.”
Nàng vừa nói xong, vừa lấy chén thuốc đưa cho ta: “Đây là thuốc sắc dựa theo đơn thuốc của công tử, nhân lúc còn nóng cô nương nên uống đi. Kỳ thật công tử cũng đã nói rõ với chúng ta, người làm như vậy chúng ta đều có thể hiểu được, Li Mạch tỷ tỷ cũng là do nhất thời
nóng lòng nên lời nói có phần không tốt, cô nương đừng để bụng. Cô nương là người công tử coi trọng nhất, cho nên, Thanh cô nương nhất định phải thật quý trọng chính mình, không nên vì ưu phiền mà làm hao tổn tinh
thần, cho dù là vì công tử.”
Giọng nói của Li Kha rất mực hòa
nhã, Li Mạch hít sâu một hơi, thật lâu sau mới lại lên tiếng nói với ta, giọng nói đã khôi phục lại vẻ hờ hững ngày nào: “Li Kha nói rất đúng,
là ta không phải. Mấy ngày này cô nương cứ ở tạm lại Tà Y Cốc, ta đã cho người đi Tề Việt tìm Mộ Dung Liễm, chắc hẳn ít ngày nữa hắn sẽ sai
người đến đón ngươi…”
“Công tử cũng không…” Li Kha vội nói.
Li Mạch lạnh lùng khoát tay, cắt đứt lời nàng, vẫn lên tiếng nói với ta:
“Công tử căn dặn ta chiếu cố đến ngươi, ta sẽ không làm trái ý của
người, nhưng ta không thể ngày ngày đối mặt với ngươi ở Tà Y Cốc, ta
không chắc bản thân có thể tiếp tục khống chế tâm tình của mình, nói ra
những lời vốn không nên nói, ngươi có hiểu?”
Li Kha không lên
tiếng, mà Li Mạch vẫn tiếp tục nói: “Tuy rằng Mộ Dung Liễm không phải là đệ đệ ruột của ngươi, nhưng ta biết tình cảm giữa các người trước nay
vốn sâu đậm, mà hiện tại hắn cũng có khả năng bảo vệ ngươi chu đáo.
Đương nhiên, Li Kha sẽ cùng ngươi rời đi, trong Tà Y Cốc, võ nghệ và y
thuật của nàng đều nổi bật, tính khí lại tốt, cho nên lúc trước công tử
mới an bài nàng ở bên cạnh ngươi, hễ cô nương cần gì, Li Kha sẽ biết
cách liên lạc với Tà Y Cốc, trên dưới Tà Y Cốc nhất định sẽ vì cô nương
bất chấp gian nguy không chút chối từ.”
Ta chậm rãi nhấc tầm mắt ra khỏi trang giấy, khẽ lắc đầu: “Không cần, tự ta có thể…”
Li Kha bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta: “Đây là lời chẩn kim Li Kha còn
thiếu công tử, mong cô nương đừng từ chối, bằng không Li Kha chỉ có thể
chết để báo đáp ân sâu của công tử.”
Trong lòng khẽ chấn động, dù rằng đau đớn đễn nỗi không thể thở, nhưng đôi mắt lại khô cạn không còn nước mắt.
Hắn sắp xếp hết thảy mọi chuyện cho ta, sau đó rời đi, không mang theo bất cứ người nào bên mình.
Dáng vẻ ngạo nghễ thanh khiết kia, nhất định không hề muốn để người khác
nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của hắn, mặc dù có chết, hắn cũng không muốn
phiền hà đến ai.
Ta nhớ lần cuối cùng hắn ôm ta, lồng ngực thoang thoảng mùi thảo dược, hắn cúi đầu nói.
Hắn nói, không để ta phải thương tâm, ngươi không cần phải thương tâm.
Lòng bàn tay bất giác nắm chặc, nhưng bất chợt nhận ra mình đang nắm vật gì
trong tay. Vội vàng buông tay, chậm rãi vuốt thẳng mặt giấy có chút nhăn nhúm, sau đó đặt vào ngực áo, chầm chậm xoay người lại.
Bất ngờ gặp lại, ta có thể hy vọng như vậy sao?
Nếu quả thật có thể, ta tình nguyện lấy mạng của mình để đổi, nếu lúc trước hắn không cứu được ta, có phải đó mới là kết thúc tốt đẹp nhất?
“Cô nương…” Li Mạch đột nhiên lên tiếng gọi ta: “Trước khi đi, ngươi có thể dạy ta đàn tranh không?”
Ta quay đầu lại, sắc mặt của nàng vẫn hờ hững như trước, không hề nhìn ta, mà ánh mắt của Li Kha cũng âm thầm hạ xuống, vắng lặng không chút tiếng động.
Kỳ thật khi phải đối mặt với tình cảnh này, lòng ta buồn bã tiếng đàn cũng không tốt, nhưng Li Mạch lại khăng khăng muốn ta đàn.
Mà nàng cũng không có lòng dạ nào mà học, ta nghĩ, thật ra nàng cũng chỉ muốn ta đàn khúc nhạc hắn từng đàn.