Những ngày sau khi
trở về Vương phủ vô cùng bình yên, ta vốn thích sự yên lặng, hiện giờ
bởi vì cần phải chăm sóc Sơ Ảnh, hầu như ta không rời khỏi Mặc Các.
Nam Thừa Diệu tất nhiên là không tiếp tục lưu lại Tử Kinh Cung, nhưng cũng
không có nhiều thời gian chú ý tới ta, chỉ phân phó tìm hai tiểu nha
hoàn hầu hạ sinh hoạt thường ngày, mỗi ngày đều có kim sang dược và
thuốc bổ thượng hạng mang tới.
Thân mình Sơ Ảnh ngày càng tốt
lên, kỳ thật một kiếm Nam Thừa Diệu tổn thương nàng, nhìn như hung ác,
nhưng thực ra vẫn chưa nguy hại đến bộ phận quan trọng, ba tháng sau,
nàng đã cơ bản khỏi hẳn, tâm lý cũng không có để lại quá nhiều thương
tổn.
Dù sao nàng cũng đã từng trải qua nhiều việc thế này, tâm
tính lạc quan rộng lượng, đối với chuyện quá khứ, cũng không có tính
toán dây dưa.
Chính là, thỉnh thoảng, khi Nam Thừa Diệu đến đây,
nàng vẫn còn ít nhiều sợ hãi. Chuyện tình phát sinh như vậy, tất nhiên
sẽ không như gió thoảng, thoáng chốc liền không còn dấu vết.
Nam Thừa Diệu cũng không thường đến Mặc Các, cho dù đến đây, cũng chỉ là nhàn tản cùng ta đánh cờ, nói vài lời râu ria.
Còn nhớ rõ lần đầu hắn tới đây, sắc trời đã muốn không còn sớm, thời gian
càng về sau, đáy lòng ta lại càng hoảng, không ngừng suy nghĩ có phải
hắn sẽ ngủ lại đây.
Tuy rằng đã cố giữ bình tĩnh, nhưng trên mặt
vẫn vô ý để lộ thần sắc bối rối cùng mất tự nhiên, tất nhiên là hắn nhìn ra điều đó ở trong mắt ta, nhưng lại không nói gì, càng ngày càng cố ý
lộ ra dáng vẻ uể oải tựa lên giường mãi không đi, cũng không tỏ ý gì, nụ cười đùa cợt bên môi càng ngày càng sâu.
Đợi cho trăng đã lên
cao, hắn vẫn như trước không hề có ý muốn rời đi, Tầm Vân phái Hoạ Ý,
nha hoàn hầu hạ của ta, gõ cửa tiến vào hỏi: “Thời điểm cũng không còn
sớm, điện hạ tối nay có phải sẽ ngủ lại đây?”
Nam Thừa Diệu cười như không cười nhìn ta: “Đừng hỏi ta, hỏi Vương phi các ngươi.”
Ta vốn đã hốt hoảng, càng chưa từng nghĩ hắn sẽ có câu hỏi như thế, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
Hắn thấy ta như thế, cũng cười lên tiếng: “Vương phi ngày thường không phải tài trí nhanh nhẹn không thua nam nhân sao, sao hiện tại lại không nói
câu nào? Là vui mừng quá độ, hay là sợ hãi quá mức đây?”
Ta càng
lúc càng khó xử, đáy lòng có chút buồn bực, tâm chạy loạn, đang muốn lên tiếng đáp lại, bỗng nhiên hắn tao nhã đứng dậy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ cười bước ra cửa.
Nhìn thấy bóng lưng hắn biến mất trong đêm tối, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng cũng tuôn lên một loại
cảm xúc không nói nên lời.
Hoạ Ý có chút khó hiểu: “Tâm tình của Điện hạ tốt lắm nha, nhưng tại sao lại không ở lại đây?”
Nàng còn nhỏ, chỉ nhìn qua nét cười bên môi hắn, nhưng không chú ý tới đôi mắt tối tăm, ẩn sâu vẻ lạnh nhạt.
Không biết có phải bởi vì ta biết được hắn cùng tiền triều công chúa có một
đoạn tình duyên không trọn, mà mỗi lần nhìn vào đôi mắt hắn, đáy lòng ta lại không khỏi nhói đau.
Nữ nhân luôn đa cảm, dù chỉ là cảm tình thoáng qua cũng vì thế mà bi thương. Liễm nói thật không có sai.
Thực ra, trước đây ta từng có một lần vô ý gặp hắn tại dạ yến quần thần,
trong bữa tiệc xa hoa ca múa mừng cảnh thái bình, thịnh vượng.
Hắn ngồi ở vị trí chủ toạ cao cao tại thượng, ôm mỹ nhân trong lòng, mỉm cười lười nhác.
Tự nhiên tựa như việc mà người bình thường nào cũng có thể trải qua, chẳng qua là rượu trong chén màu sắc như bích, mỹ nhân trong lòng như ngọc.
Trừ lần đó ra, cũng không có lần nào khác.
Ta lẳng lặng đứng ở
hành lang ngoài điện, hắn không phát hiện ra ta, mà ta lại rõ ràng chứng kiến, mặc dù là nụ cười buông thả nhưng ánh mắt lại chung thuỷ lạnh
lùng.
Khi đó, không biết vì điều gì, hay là trong lúc bất chợt,
ta chắc chắn, tiếng nhạc lả lướt này có lẽ từ sớm hắn đã không quan tâm
đến, tuy ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng những điều đó cũng
chưa bao giờ xuyên vào tâm tư hắn.
Ý nghĩ của hắn, có lẽ đã không còn tồn tại trên thế gian này, hắn thật sự có thể nhẫn tâm bức tử nàng
sao, cuối cùng là vì điều gì?
Quyền thế? Hay là thiên hạ?
Ta không hiểu, giang sơn này thật sự quan trọng như vậy, đáng giá để hắn dùng con tim của mình đổi lấy sao.
Cho dù là có thể cướp đoạt được thiên hạ, nhưng bên cạnh đã không còn người có thể cùng hắn chia sẻ, tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy một hồi bước chân dồn dập từ xa truyền đến, chỉ chốc lát, Sơ Ảnh sắc mặt đỏ bừng chạy tới.
Ta vội đứng dậy gọi nàng: “Em vừa mới khoẻ lại, chuyện gì mà phải chạy vội như vậy, nghĩ một lát đi nếu không lại ho khan.”
Nàng không chút để ý, cười cười, giọng điệu không nén hưng phấn: “Tiểu thư, phu nhân đến Vương phủ, còn mang theo Ám Hương.”
Ám Hương, Sơ Ảnh là tỷ muội ruột thịt, từ nhỏ đã vào Tướng phủ, mẫu thân
để Sơ Ảnh bên cạnh ta, còn Ám Hương thì luôn theo bên người Diễm nhi.
Lúc Diễm nhi đào hôn, Ám Hương cũng theo nàng rời phủ Thừa Tướng, hoàn toàn không có tin tức, ta biết Sơ Ảnh luôn luôn lo lắng không thôi.
Hiện giờ, cuối cùng có thể gặp mặt, cũng khó trách nàng hưng phấn như vậy.
Mà mẫu thân hôm nay lại mang Ám Hương tiến đến, có phải hay không cũng có
ý, Diễm nhi, muội muội đào hôn, cuối cùng cũng chịu trở về nhà.