Thời điểm Nam Thừa Diệu đến Mặc Các, đã là hai ngày sau.
Ta tự mình pha một bình trà Mao Tiêm (1), động tác trên tay không ngừng,
đáy lòng cũng một mực cân nhắc, nên như thế nào mở miệng nói với hắn.
Đem ly trà ở trong tay đưa cho hắn, chưa nói gì, liền nghe giọng nói hài
hước cùng bộ dạng lười biếng vang lên: “Xảy ra đại sự gì, đáng để Vương
phi khó xử như vậy?”
Ta do dự chốc lát, vẫn là đem chuyện của mẫu thân ngày ấy nói với hắn từ đầu tới cuối, người như hắn, cho dù ta muốn giấu cũng giấu không được.
Huống hồ, hiện giờ mọi sự đã như vậy, chỉ có thể cầu ở hắn, đây là điều duy nhất ta có thể làm, về phần hắn
có nguyện ý giúp đỡ hay không, ta không có một chút chắc chắn.
Nam Thừa Diệu nghe ta nói xong, trên mặt như trước lộ ra ý cười lười nhác,
không chút kinh ngạc. Ta không biết là bởi vì hắn sớm đã hiểu rõ tình
hình, hay là hắn sớm đã có thói quen che dấu cảm xúc chân thật của mình, không lộ ra một chút nào trước người khác.
Hắn cười một cái, không chút để ý mở miệng: “Vương phi hy vọng ta phải làm thế nào?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Không, ta hy vọng người cái gì cũng không làm.”
Nếu suy đoán của ta là sai, hết thảy chẳng qua là do ta suy nghĩ quá nhiều, như vậy, chỉ cần dựa vào hài tử trong bụng Diễm nhi cũng đã đủ đảm bảo
để nàng được gả vào Đông Cung, cũng không cần Nam Thừa Diệu nói thêm cái gì.
Còn nếu suy đoán của ta là thật, Thánh thượng thật sự không
hề tín nhiệm Mộ Dung Gia, như vậy, Tam điện hạ, người được thánh thượng
cưng chìu lại một lần nữa giúp Mộ Dung gia nói hộ, chỉ làm cho lòng nghi kỵ của Hoàng thượng ngày càng nhiều, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Bởi vậy, hiện giờ, hắn cái gì cũng không làm, ngược lại là cách tốt nhất.
Nam Thừa Diệu nhìn vào mắt ta, không dấu vẻ tán thưởng, cười cười: “Nàng
quả nhiên không làm ta thất vọng, so với Mộ Dung Đạc có vẻ cứng cỏi hơn
nhiều.”
Nghe thấy giọng điệu hắn nhắc tới tên của phụ thân mà
không chút để ý, lòng ta tự nhiên có phần khó chịu, hạ xuống đôi mi,
thản nhiên mở miệng nói: “Không xứng với lời khen ngợi của điện hạ.”
Hắn nở nụ cười, khẽ vươn tay, nhẹ nâng cằm của ta, đôi mắt híp lại, sâu
không thấy đáy: “Biết không, khi tâm tư của nàng càng chống đối, thì
thái độ lại càng kính cẩn nghe theo.”
Lực đạo của hắn không nhẹ,
ta hơi hơi bị đau, nhìn thấy bên môi hắn vẽ ra đường cong đùa cợt cùng
ngả ngớn, đáy lòng không khỏi phát sinh buồn bực.
Dù thế nào đi
nữa cũng phải cẩn thận kìm nén tâm tư, vì thế ta dứt khoát nhìn thẳng
vào mắt hắn, bờ môi bỗng nhiên nở ra ý cười nhu hoà: “Thanh nhi sở dĩ
không dám cầu điện hạ, là bởi vì ta biết, cho dù là van xin, điện hạ
cũng không nhất định sẽ đồng ý, tội gì làm cho chính mình thương tâm.”
Nụ cười đùa cợt của hắn ngày càng nồng đậm: “Thế ư, dựa vào cái gì có thể khẳng định?”
Ta cũng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn: “Mặc dù ân vinh của Mộ Dung gia hiện
tại không dám so với Nam gia ngày xưa, nhưng cũng xem như là quyền
khuynh một phương, nếu không điện hạ cũng không đồng ý việc hôn sự này.
Ta đã gả cho điện hạ, vô luận xảy ra chuyện gì thì Mộ Dung gia tự nhiên
sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ. Còn nếu khi một vị Mộ Dung tiểu thư khác
được gả vào Đông Cung, trợ lực này có thể phân tán, như vậy, giúp cùng
không giúp là hai việc rất khác nhau.”
Hắn cười lên tiếng: “Xem
ra đúng là đang buồn bực, ta thật không biết Vương phi còn có thể phân
tích sắc bén như vậy. Nàng nói thử xem, ta muốn Mộ Dung gia các ngươi
giúp ta cái gì?”
Ta ở một khắc này, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, dưới đáy lòng không khỏi cười khổ.
Phụ thân luôn khen ta thông minh bình tĩnh, ở trước mặt Nam Thừa Diệu, tâm
tư của ta, căn bản là không thể điều khiển, cứ tưởng rằng luôn luôn bình tĩnh ung dung, hiện tại xem ra, dường như cũng dễ dàng bị hắn lung lay.
Người này, dường như trời sinh mang theo ma tính, có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.
Hắn thấy ta im hơi lặng tiếng, bộ dạng uể oải thu hồi bàn tay đang đặt dưới cằm ta, thờ ơ cười: “Thật là đáng tiếc, nhanh như vậy đã thối lui.”
Lời tuy là thế, nhưng hắn cũng không có tiếp tục bức bách ta, vẫn thờ ơ như cũ bước đi ra cửa.
Ta nhìn bóng dáng hoàn mỹ của hắn dần dần biến mất ở ngoài cửa, ở trong lòng yên lặng trả lời vấn đề hắn vừa hỏi.
“Thiên hạ.”
Tuy rằng đương kim thái tử là trưởng tử của Thánh thượng, danh phận đã sớm
định. Mà vị Tam điện hạ này là người nhàn rỗi phú quý, chưa bao giờ có ý định tranh đoạt vương quyền. Trong mắt người đời, việc hắn quan tâm,
chỉ là đình đài thuỷ tạ, nghê thường vũ y mà thôi.
Hắn đem dã
tâm, kể cả sự sắc bén, tàn nhẫn cùng cực, đều giấu vĩnh viễn trong ý
cười lười nhác vân đạm phong khinh đó, nhưng mà khí phách phong thần như vậy, lạnh lùng cao ngạo như vậy, tại sao lại tình nguyện làm một người
khác.
Ta đem tầm mắt chậm rãi dời về phía ngoài cửa sổ, về phía Tướng phủ.
Nếu, nếu hắn có thể trèo lên đỉnh cao, có thể phù hộ gia tộc Mộ Dung ta một đời an ổn, như vậy, cũng có cái gì không tốt.
Như thế, ta liền trợ hắn có được thiên hạ này, cũng không hẳn là không thể.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ————————
(1) Chè Mao Tiêm của Tín Dương là một trong 10 loại chè nổi tiếng nhất của
Trung Quốc. Mao Tiêm là một loại chè xanh, sở dĩ có tên là Mao Tiêm vì
ngọn chè nhọn, nhỏ, tươi non, sao khi tinh chế trở nên cứng nhọn và có
những sợi tơ trắng nhỏ. Theo ghi chép thì chè Mao Tiêm đã có lịch sử
1500 năm, được trồng chủ yếu trên những ngọn núi cao thuộc dãy được mệnh danh “Tứ vân”: núi Xa Vân, núi Tập Vân, núi Vân Vụ, núi Thiên Vân). Từ
thời Đường, chè Mao Tiêm đã được tiến cúng cho triều đình.