Nguyệt lãng phong khinh.
Ta cùng với Liễm ngồi trong rừng, con ngựa ở một bên thản nhiên dạo bước.
Hắn mở ra vò rượu, uống trước một ngụm rồi mới đưa cho ta, cười nói: “Âu
Dương bá bá đúng là không có gạt ta, quả nhiên là Vực Phách Tửu, ta nhớ
tỷ từng nói, tỷ thích nhất là loại rượu này mát lạnh lãnh hương, nên đặc biệt sai người tìm.”
Ta tiếp nhận, liền đưa vò rượu lên uống một
hớp, hôm trước đại hôn, theo lệ thường tân nương không được ra khỏi khuê các, cũng không được gặp qua nam nhân, ngay cả phụ thân và huynh đệ
cũng không được. Nghĩ đến điều này, ta không khỏi mỉm cười: “Nếu mẫu
thân biết ta và đệ hồ nháo như vậy, chắc chắn sẽ trách tội.”
Vẻ mặt hắn không đồng ý: “Nếu tỷ cũng giống người khác câu nệ lễ tiết, ta như thế nào lại mang tỷ đến nơi này.”
Ta nhìn hắn, đệ đệ của ta, dưới ánh trăng, bỗng nhiên chững chạc thành một nam tử thần thái tuấn lãng quang minh, vài năm nữa, không biết sẽ giết
chết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ trong nhân gian, chính là, hắn là người
không chịu bó buộc, làm cho phụ mẫu có không ít phiền não.
Liễm từ
nhỏ thông minh lạ thường, phụ thân có ý muốn hắn vào triều làm quan, có
lẽ vì hắn không muốn ở trên quan trường nơi người người lừa gạt, lễ nghi phiền phức nên gia nhập Vũ Lâm quân, nhưng không ngờ lại được Đại tướng quân Âu Dương Đình Chiêu yêu thích.
Trong quân trại, trận pháp việc
hành quân đánh giặc hắn học được nhiều ít thế nào ta không biết, thế
nhưng thân thủ lại mạnh mẽ kiên cường, bộc trực thẳng thắn, cá tính
quang minh.
Không biết có phải bởi vì tính cách này hay không mà hai
năm trước khi phụ mẫu đưa ta hồi phủ, mặc dù đối với những chuyện trước
kia cũng không còn nhớ rõ, ngay cả với phụ mẫu huynh muội cũng có ít
nhiều ngăn cách, nhưng lại cực kỳ thân cận với đệ đệ này.
“Nhị tỷ, ngày mai Tô tiên sinh có đến không?” Câu hỏi của Liễm, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.
Ta giương mắt, tay phải lại bất giác xoa lên cánh tay trái, bên dưới lớp
vải lụa mỏng manh, Phượng Hoàng dục hoả, vỗ cánh tung bay.
Từng có người dùng luyện kim chu sa thay ta hoạ nên bức tranh này.
Ánh màu chu sa sáng rõ, qua thời gian vẫn không phai, bởi vậy cực kỳ khó
tìm. Khi đó ta, bởi vì rớt xuống vực, thương thế vẫn chưa hồi phục hoàn
toàn, đôi mắt vẫn chưa nhìn thấy, chỉ biết hắn thay ta che đi vết sẹo
trên cánh tay.
Hoạ cái gì? Ta hỏi.
Hắn nhẹ lời cười khẽ. Phượng
Hoàng tập hương mộc tự phần, phục tòng liệt hoả trung canh sinh(1).
Thanh nhi, từ nay trở đi ngươi như một lần nữa được sinh ra.
Hắn mang ta ngao du thiên hạ, dạy ta nhận biết tinh tượng y lý. *chiêm tinh và y thuật*. Dưới tàng cây Hải Đường, kim châm lay động bay múa như mưa.
Hắn đưa cho ta bộ Đường Hoa châm, từng chút cầm tay ta chỉ điểm. Chỉ vì rớt xuống vực nên thân thể bị thương tổn không ít, mặc dù đã nhiều lần điều trị, nhưng cũng không thể tập võ. Mà hắn nói, thế gian này, duy nhất
chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên hắn dạy cho ta năng lực tự bảo vệ bản thân.
“Nhị tỷ?”
Những chuyện trước kia, vì một câu của Liễm
mà làm ta nhất thời nhớ lại, thấy hắn nhướng mày khó hiểu, ta nhẹ cười,
thu lại tâm tư, nói nhỏ: “Không biết.”
Lông mày Liễm hơi nhíu lại tỏ
vẻ nuối tiếc: “Thật sự là đáng tiếc, Hàn ngọc công tử Tô Tu Miễn, ta
luôn mong muốn gặp được nhân vật huyền thoại này. Sớm biết lúc trước là
Tô tiên sinh cứu tỷ, ta liền đi theo bọn họ đón tỷ.”
Rèm mi khẽ hạ,
che lại cảm xúc trong đáy mắt, miệng còn chưa kịp nói gì, Liễm đã thoải
mái cười: “Dù sao vẫn còn cơ hội, chờ đến ngày ta danh chấn thiên hạ,
liền có thể cùng hắn so tài cao thấp.”
Gương mặt hiện lên tư thế oai hùng tuấn lãng, thiếu niên khí phách, một kiếm truy phong.
Ta mỉm cười, từ trên lưng ngựa đem xuống Tần tranh, khẽ lướt tay, một dòng âm thanh nhẹ nhàng thuần khiết vang lên.
Liễm mày kiếm giương lên, cao giọng cười: “Nhị tỷ, cũng là tỷ hiểu rõ ta nhất.”
Lời vừa nói, trường kiềm liền ra khỏi vỏ, kiếm quang loé sáng uốn lượn như Kim Long.
“Cửu trọng thiên, ý trì trì, thủ ký thất huyền đồng, huy kiếm ỷ thiên cao.
Tứ hải bình, lục hợp thu, độc tuý tiếu sa tràng, bôi tửu lỗi trường
không…” *cái nì là khẩu huyết nên ta pó tay^^*
Thanh tranh mãnh liệt, kiếm thế thôi thúc, trường kiếm như phong, mãnh liệt khai triển. Một
chiêu cuối cùng, kiếm phong ngưng đọng, tiếng đàn cũng cùng lúc kết
thúc, Kiếm Vũ Tranh Âm, phối hợp nhịp nhàng thiên y vô phùng. *không chê vào đâu được*
Ta nâng mắt, cùng hắn mỉm cười.
Kiếm vũ vừa hoàn,
Liễm đã mồ hôi đầm đìa, nhưng đôi mắt không che hết sự hăng hái. Hắn đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, cười nói: “Đã lâu không vui sướng như vậy, Nhị tỷ, nếu tỷ đi rồi, ta tìm đâu ra người giúp ta đàn tranh múa
kiếm…”
Lời nói chưa xong, nụ cười của hắn liền nhạt nhẽo, mỗi lần nhớ đến ngày mai ta phải gả vào Vương phủ, biểu tình liền có chút nặng nề.
Ta cũng không nói gì, chỉ là khẽ mỉm cười, nhìn hắn đi đến bên cạnh ta nằm xuống, hai tay chống sau đầu, nhìn lên màn trời sâu thẵm.
“Hôn ước
của Tam tỷ, tại sao tỷ lại ưng thuận? Vương phủ không thích hợp với tỷ.” Qua một lúc lâu, giọng nói của hắn từ bên cạnh truyền đến, trầm tĩnh
như nước.
Ta khẽ cười: “Hôn ước này vốn là ý chỉ Thiên gia, Diễm nhi lại bặt vô âm tín, ta cũng không thể ngồi nhìn cả nhà gặp đại hoạ.”
Trong mắt hắn hiện ra vài phần đùa cợt: “Tỷ cũng không nhớ được mọi người,
cần gì phải vì những kẻ có thể coi là người xa lạ này mà hy sinh cả đời, ngay cả Tam tỷ cũng vì bản thân mà tranh thủ.”
“Nói cho cùng không
phải đệ cũng là người trong nhà này hay sao?” Ta cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ vào mặt hắn, không muốn lại tiếp tục nói đến đề tài này.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, lại quay đầu đi, hướng lên những vì sao trên trời, mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Nhị tỷ.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại không nhìn ta, nhưng giọng nói thì thâm
trầm truyền đến, mang theo đó sự bất đắc dĩ cùng tự giễu: “Ta không có
cách giúp tỷ thoát khỏi chuyện này.”
Lòng ta nhẹ dịu lại, mỉm cười với hắn: “Làm sao đệ biết đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn?”
“Tỷ có tâm tính trầm tĩnh, hiển nhiên, không phải là nữ tữ khuê các bình
thường, gả vào Vương phủ, trong mắt người ngoài là vinh quang vạn
trượng, nhưng trong mắt của ta chính là uỷ khuất tỷ. Mà Tam điện hạ…,”
hắn không chút suy nghĩ mở miệng nói, lúc này lại dừng lại, sau một lát, giọng nói mới tiếp tục vang lên mang theo chút thở dài: “Chưa hẳn những người khác có thể ghi nhớ tâm tư của ngươi.”
Ta cười cười, không nói gì, rốt cuộc hắn cũng không đem những lời dang dở vừa rồi nói ra.
Tuy rằng ta trở lại kinh chỉ mới hai năm, cùng vị Tam điện hạ này chưa bao
giờ gặp qua, nhưng mà hắn phong nhã như thế nào ta nghe không dứt bên
tai.
Thấy ta im hơi lặng tiếng, Liễm quay đầu nhìn ta: “Nhị tỷ, tỷ
hẳn nên sống một cuộc đời như Tô tiên sinh, tuỳ tâm tự do, cùng sơn thuỷ làm bạn, không nên chịu sự ràng buộc của thế tục. Có lẽ, chúng ta không nên tìm tỷ, tỷ vốn đã có một cuộc sống rất tốt.”
Ta khẽ hạ đôi mi,
mỉm cười, ẩn giấu sự nhạt nhẽo bi ai trong mắt, không hẹn lại nhớ về hai năm trước, hắn tuyệt tình tiễn ta xuất cốc, cũng không phải ta muốn lưu lại là liền có thể.
Cuộc sống của hắn không chấp nhận được ràng buộc, mà ta bất ngờ xuất hiện, đã quấy rầy hắn ba năm, như thế đã là quá dài.
Ngẩng đầu, ánh mắt ta thư thái hướng minh nguyệt câu mỉm cười: “Nếu nước chảy vô tình, lạc hồng tội gì phải quấn quýt si mê, không bằng hoá làm xuân
phong, ít nhất, có thể giữ lại một mảnh tâm tình này mà nghĩ về người.”
——— —————— ———————-
(1) Khi bị thương nặng hoặc cảm thấy mình quá già yếu (không dưới 500
tuổi), phượng hoàng sẽ tự xây một cái tổ bằng lông của mình, rồi tự
thiêu bằng chính nguồn nhiệt của bản thân. Và, từ trong đám tro tàn, nó
sẽ tái sinh dưới hình dạng một chú chim non. Vì khả năng tái sinh này mà phượng hoàng là biểu tượng của cả sự sống và cái chết.