Tầm Vân hơi chau mày, trước tiên không hề chú ý tới Trục Vũ, mà vội thi lễ với ta, lên tiếng: “Tính khí của Trục Vũ vốn nóng nảy, xin Vương phi thứ lỗi.”
Ta nhẹ cười: “Không có gì, cô nương không cần để ý.”
Đang lúc nói chuyện, Trục Vũ đã vội vàng vào cửa, Tầm Vân đón đầu, giọng nói mang chút trách cứ: “Làm sao vậy, cho dù là Điện hạ trở về, cũng không
cần phải gấp gáp như vậy, ở trước mặt Vương phi mà hô to gọi nhỏ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Trục Vũ hành lễ qua quít với ta,
tinh thần đang ở đâu đâu, giọng nói của nàng có chút hoảng hốt: “Vừa rồi Tần tổng quản sai người đến thông báo, Bắc Hồ lại xâm phạm, Hoàng
thượng ra lệnh cho Điện hạ đi đến Mạc Bắc *sa mạc phía Bắc* để bình
loạn, ngày mai sẽ dẫn quân xuất phát!”
Sắc mặt Tầm Vân biến đổi,
đột nhiên đứng lên, cũng không màng đến cấp bậc lễ nghĩa, cùng Trục Vũ
vội vàng vén áo thi lễ với ta rồi lui xuống ngay.
Trong lòng ta cũng nghi hoặc, suy nghĩ một lát rồi nói với Sơ Ảnh: “Em ở lại đây, ta qua Khuynh Thiên Cư xem thế nào.”
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng ta cảm thấy chuyện lần này không hề đơn
giản, cho dù là tình hình quân sự khẩn cấp thì trong triều đình cũng
không phải không có người tài, mà hiện tại Nam Thừa Diệu đang cáo bệnh,
nhàn nhã ở trong phủ, việc bình loạn lần này bất luận thế nào cũng sẽ
không rơi lên người của hắn.
Cho dù ở trong thân tâm vẫn chưa
hoàn toàn tiêu tan được chuyện đêm qua, nhưng ta hiểu được nên chọn lựa
thiệt hơn thế nào, nếu trong hoàn cảnh không thích hợp ta sẽ không chọn
cách nắm giữ không buông một chuyện tình không có kết quả. *haizz, câu
nì hơi rối rắm nhỉ ^^*
Tuy là không có tình cảm, nhưng lại gắn bó như môi với răng, môi hở thì răng lạnh.
Ta đã gả vào Tam vương phủ, bất kể là con đường phía trước ra sao, cũng
không thể thoát khỏi sự liên quan với hắn, càng không có khả năng đứng
ngoài cuộc, một khi đã như vậy, là phúc hay là hoạ, mà cho dù thật sự là hoạ, cũng sẽ tận lực mà chống chịu tai ương xuất hiện.
Thẳng một đường đi đến Khuynh Thiên Cư, trước đây vì phải suốt ngày ra vào để
thay thuốc cho Nam Thừa Diệu nên đại khái là hắn đã ra lệnh cho thủ vệ,
đều dựa theo tính tình của ta, chỉ cung kính hàng lễ chứ không cần phải
thông báo.
Vì thế ta không gặp trở ngại gì mà đi thẳng một đường
tới Chủ Điện, nghe thấy giọng nói đáng yêu của Trục Vũ tuy rằng có phần
ẩn chứa sự oán trách lo lắng mơ hồ: “Cái gì mà mệnh vua khó tránh, người khác thì không biết, chứ ta còn không biết sao? Công tử là dạng người
thế nào, nếu đã là chuyện người không muốn làm, ai có thể miễn cưỡng
được? Nếu thật sự người không muốn đi Mạc Bắc, nhất định là có thể tìm
ra một lý do chính đáng để từ chối Hoàng thượng, hiện tại lại nói mệnh
vua khó tránh, Trục Vũ không tin.”
“Trục Vũ, Điện hạ vừa mới hồi
phủ, ngươi liền quấy nhiễu làm người không được yên tĩnh.” Giọng nói
điềm tĩnh của Tầm Vân cũng mang theo sự lo lắng nhàn nhạt.
Trục
Vũ không hề để ý đến nàng, vẫn nói chuyện với Nam Thừa Diệu như trước:
“Nếu Công tử đã quyết định muốn đi, Trục Vũ cũng không thể ngăn cản, chỉ xin Công tử dẫn Trục Vũ đi theo, Trục Vũ sẽ giả trang thành nam nhân
lẫn vào trong quân đội làm một tên lính nhỏ bé tầm thường, tuyệt đối sẽ
không để người khác phát hiện mà gây ra phiền phức cho công tử. Dọc
đường, công tử cũng sẽ có thêm một người biết nóng biết lạnh ______hơn
nữa vết thương của người vẫn chưa ổn hoàn toàn!”
Nam Thừa Diệu
cười lớn: “Tuy rằng dáng vẻ của Trục Vũ khi giả dạnh thành tiểu tốt thật khiến ta có vài phần chờ mong, nhưng mà Mạc Bắc là nơi hoang vắng tiêu
điều, ta không đành lòng để ngươi phải chịu khổ.”
Trục Vũ vội vàng nói: “Chỉ cần có thể đi theo Công tử, cũng không thể gọi là chịu khổ…”
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị giọng nói thản nhiên mang theo ý cười của
Nam Thừa Diệu cắt ngang: “Ngươi cũng đã biết ta là người thế nào, tại
sao lại không an tâm mà ở lại trong phủ chờ ta thắng trận trở về, đến
lúc đó Bổn vương sẽ xin Hoàng thượng ban cho mấy xấp vải Tô Châu thượng
hạng để cho ngươi, được không?”
Tuy là mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại mang theo ý tứ không muốn nói thêm nữa.
Trục Vũ bĩu môi, cuối cùng vẫn không thể làm phật ý của hắn, im lặng không nói thêm gì.
Nam Thừa Diệu thấy nàng như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Ngươi không biết y thuật, đi theo thì làm được gì?”
Trục Vũ nửa dỗi nửa lo lắng, nhưng vẫn như trước không nói tiếng nào.
Vốn ta cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây mà nghe thế này nên tìm cơ hội
thích hợp, âm thầm bình ổn tâm tình của mình, khẽ cười đẩy cửa bước vào: “Vết thương của Điện hạ đã không còn nguy hiểm, nhưng cho dù là không
phải như vậy thì cũng nên có người đi theo chăm sóc, vậy để ta đi, có
được không?”
Tầm Vân cùng Trục Vũ thấy ta bước vào, bước lên phía trước hành lễ, còn Nam Thừa Diệu thì uể oải tựa người trên chiếc ghế
quý phi (1), không hề kinh ngạc, mỉm cười nói: “Sao Vương phi lại đến?”
Ta vội kiềm nén cảm xúc đang dâng lên không đúng lúc ở trong lòng ngay khi ta nhìn thấy hắn, lời nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Ngày mai điện hạ
phải xuất chinh, tất nhiên là ta phải đến. Sáng sớm Hoàng thượng đã cho
gọi Điện hạ vào cung, chính là vì việc này sao?”
Hắn khẽ gật đầu.
Ánh mắt của ta khẽ hạ, suy nghĩ một lát, liền bình tĩnh nói ra suy nghĩ ở
trong lòng: “Điện hạ đã cáo bệnh nghỉ ngơi, trong triều đình cũng không
phải không có người, tại sao Hoàng thượng vẫn chỉ định Điện hạ xuất
chinh bình loạn?”
Khoé môi của hắn khẽ cong lên, trong ánh mắt vẫn là sự lạnh nhạt như cũ: “Bởi vì có người đã kiềm chế không được.”
Ta hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền có phản ứng: “Ý của Điện hạ là Thái tử?”
Trong ánh mắt của Nam Thừa Diệu hơi có vẻ tán thưởng, còn chưa lên tiếng,
liền nhìn thấy Tần An vội vàng từ ngoài cửa bước vào, vì thế ngừng lời
lại, lẳng lặng chờ hắn hồi báo.
Tần An liếc mắt nhìn ta, lại nhìn Nam Thừa Diệu, thấy hắn gật đầu đồng ý, mới mở miệng nói: “Điện hạ đoán quả không sai, tuy rằng không biết cuối cùng thì Thái tử làm cách nào
để lay chuyển Hoàng thượng, nhưng theo những tin tức truyền về thì chính xác là do Đông cung, không thể nghi ngờ.”
Nam Thừa Diệu thờ ơ gật đầu, nụ cười lạnh nhạt xa cách khác thường: “Vốn dĩ hắn cũng không cần phải hao tâm đi thuyết phục.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn một lát, mở miệng hỏi: “Nếu Điện hạ biết việc này có điểm khác thường, sao không tìm lý do để thoái thác?”
Hắn cười lắc đầu: “Thoái thác? Ta cầu còn không được. Hiện tại không phải ta sợ hắn hành động, mà là sợ hắn bất động.”
Ta cúi đầu suy tư một lát, dĩ nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hiện tại, thiên hạ yên ổn, mà thánh thể của Hoàng thượng lại ngày càng suy
nhược, nếu như Thái tử nhân từ hiếu thuận, an phận theo khuôn phép và
không phạm phải sai lầm, thì một khi Thánh thượng băng hà có thể an ổn
từ Đông Cung mà ngồi lên ngôi vị Minh Hoàng.
Còn để Đông Cung đổi chủ, nếu không phải là trọng tội thì không thể được. Tạm thời không
biết chuyện thật giả thế nào, chỉ bằng vào những tội trạng không rõ
ràng, nếu như bên Đông Cung không có bất kỳ hành động nào, cho dù Tam
vương phủ có tiếp tục làm gì hay là phao tin đồn thất thực, thì cũng chỉ như vô mễ chi xuy ( không bột đố gột nên hồ – người đàn bà có khéo mấy
cũng khó có thể thổi nên cơm khi không có gạo, ý nói: thiếu điều kiện
cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện ), tuyệt đối
không có khả năng.
Cũng bởi vì vậy, nên hắn mới nói, không sợ Thái tử hành động, chỉ sợ hắn bất động.
Suy nghĩ khẽ biến đổi, ta cảm thấy có chút lạnh người, nét mặt lại đặc biệt tĩnh táo lên tiếng hỏi: “Cho nên, Điện hạ liền buộc hắn phải hành động. Vào đêm Trung Thu lần đó, người xông vào Đông Cung là vì muốn Thái tử
hoảng sợ rồi đem lòng nghi ngờ, làm rối loạn kế sách án binh bất động
của Thái tử, lần này bị thương có lẽ cũng đã sớm nằm trong kế hoạch của
Điện hạ.”
Hắn thờ ơ nở nụ cười: “Hiện tại, trong thiên hạ này, trừ phi ta đồng ý, sẽ không ai có thể đả thương được ta.”
Sắc mặt của hắn cũng giống như ánh sáng lãnh nguyệt, mang theo sự lạnh lùng thờ ơ cùng cao ngạo kín đáo.
Ta cũng không nói gì, tầm mắt chậm rãi chuyển đến vết thương trên thắt
lưng của hắn, bị thương ở nơi này, cho dù nguyên do của vết thương là gì cũng sẽ gây ra tình trạng chảy máu nguy hiểm vô cùng. Tổn thương ở vị
trí này sẽ rất đau đớn, nếu như lệch đi một chút, chỉ khoảng một tấc
thôi cũng có thể mất mạng ngay lập tức.
Ta từng cho rằng là do vận may mà hắn mới có thể tránh khỏi kiếp nạn này.
Lại không ngờ, tất cả chuyện này là do cố ý.
Đối với bản thân mình mà hắn lại ác độc như vậy, thì đối với người khác có gì là không thể?
Ta không biết nên nói là hắn quá mức tự tin, hay là quá mức điên cuồng, không ngại lấy tính mạng của mình để giành lấy thiên hạ.
Tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn lại tàn nhẫn, tất cả được ẩn giấu bên dưới gương
mặt thanh thoát như ngọc kia, trên thế gian này, còn có điều gì có thể
khiến hắn từ bỏ?
Thấy ta trầm mặc, hắn cũng không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn ta, cả phòng liền tĩnh lặng.
Ta âm thầm hít thật sâu, điều chỉnh tâm tình của mình, một lần nữa khẽ
nói, giọng nói dịu dàng bình tĩnh: “Chuyến đi lần này của Điện hạ, nhất
định sẽ không bằng phẳng, xin Điện hạ hãy bảo trọng, nhất định không
được tuỳ tiện mạo hiểm.”
Hắn cười cười, ánh mắt mang theo sự thờ ơ nhạt nhẽo, nhìn xuống vết thương bên hông: “Vương phi cứ yên tâm, ta sẽ không làm chuyện mà chưa chắc chắn. Cái mạng này của ta, khi chưa đạt
được ước nguyện, sẽ không có ai có đủ bản lĩnh để lấy đi—–cho dù là ông
trời, cũng không thể.”
Ngưng lại hồi lâu, ta mới thu lại tâm tình của mình, mạnh mẽ lên tiếng nói: “Điện hạ tài trí hơn người, suy nghĩ
chu đáo cẩn thận, chinh chiến lần này nhất định có thể toàn thắng trở
về——–”
Nói tới đây vẫn không kiềm được mà ngừng lại.
Đôi
mi hạ xuống, thầm hít một hơi thật sâu, khẽ nâng mắt, tuy rằng trên
gương mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh như trước, nhưng một tiếng tự xưng
“Thanh nhi” vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Ta khẽ khuỵ nửa
người hướng về phía dáng vẻ tao nhã của Nam Thừa Diệu, bên môi mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nhất định mỗi ngày thần thiếp đều sẽ cầu khẩn, chờ đợi ngày Điện hạ chiến thắng trở về.”
Nụ cười của hắn biến
mất, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại, nhưng chỉ sau một lát, liền mỉm cười,
vẫn như trước, vừa chán nản vừa vân đạm phong kinh.
(1) ghế quý phi: ở nước mình chắc gọi là trường kỉ.