Ta đứng trên cổng
Nghiệp Thành cao cao, hồng y lộng lẫy, làn váy kéo dài, tơ vàng thanh tú tựa như Phượng Hoàng nương theo chiều gió vỗ cánh tung bay.
Đổng Địch cũng đứng không xa ta. Ánh mắt cùng dõi về phía xa. Nơi trời đất
mênh mông, bầu trời cùng tuyết trắng nối liền một đường.
Âm thanh gió tuyết gào thét vang lên ở bên tai, thời gian đang âm thầm vượt qua, không ai trong chúng ta nói một lời, luôn lặng nhìn về nơi xa, đến tận
đường chân trời trên mảnh đất bao la, dần dần phía trước hiện ra vô số
điểm đen, hướng về phía Nghiệp Thành, vội vàng đi đến.
Ánh mắt Đổng Địch trầm xuống, tiến lên từng bước, đưa tay vịn lấy tường thành, trầm giọng nói nhỏ: “Cuối cùng cũng đến.”
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ta, ánh mắt khôi phục lại vẻ phức tạp khó dò,
đang định mở miệng nói điều gì, lại bị cắt ngang bởi một tên thủ vệ đang vội vàng chạy lên cổng thành: “Đổng gia, vừa nhận được tin tức, Tam
điện hạ tự mình dẫn đội quân tiên phong, số lượng không phải năm trăm,
mà là, mà là ba nghìn, Đổng gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?!”
Đổng Địch biến sắc, vội hỏi: “Dưới Nghiệp Thành tổng cộng có bao nhiêu binh lực?”
“Không đến, không đến hai nghìn…” Người báo tin là một chàng trai tuổi còn
trẻ, giờ phút này, giọng nói run rẩy ẩn giấu sự tuyệt vọng.
Đổng
Địch cao giọng quát. Cắt lời hắn: “Sợ cái gì! Nghiệp Thành có địa thế
nguy hiểm, lại có đường đường Tam vương phi ở trong tay, ta cũng không
tin Nam Thừa Diệu không biết phân biệt tốt xấu!”
Hắn vừa nói xong vừa đột nhiên quay đầu nhìn ta, ánh mắt hung ác. Ta bình tĩnh nhìn lại, không nói được lời nào. Nhưng cũng không tránh né.
Hắn oán hận
nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, cười to thành tiếng, có mấy phần bi
thương mấy phần tàn nhẫn, “Đội quân chiến thắng trở về, nếu theo như
thông lệ, trước tiên chỉ dẫn năm trăm người vào thành, nhưng hiện tại
lại dẫn đầu ba nghìn quân, khí thế hùng hổ. Cuối cùng là vì khải hoàn
quay về, hay là vì khởi binh công thành, lời nói của Tam vương phi quả
là không sai, Tam điện hạ là người thế nào, xem ra hôm nay Đổng mỗ đã
được lĩnh giáo. Hiện tại Nghiệp Thành bị phong toả, ngay cả ruồi bọ cũng không thể ra ngoài, trong khi hắn đang ở xa ngàn dặm, mà vẫn có thể
hiểu rõ những chuyện phát sinh ở nơi này như lòng bàn tay, đúng là liệu
sự như thần, làm cho người khác không phục cũng khó! Không biết Vương
phi là cam tâm tình nguyện hy sinh mình để làm mồi nhử Đổng mỗ, hay cũng là một kẻ đáng thương bị vứt bỏ!”
Ta như cũ lẳng lặng nhìn hắn,
ánh mắt như nước, giọng nói nhu hoà: “Chuyện cho tới bây giờ, đại cục đã định, cho dù đến cùng thì Mộ Dung Thanh đóng vai gì đã không còn quan
trọng.”
Hắn thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt hiện ra nét tàn nhẫn
cùng liều lĩnh của kẻ sống trong giang hồ, “Đại cục đã định? Sợ là chưa
hẳn, Tam điện hạ hắn muốn đoạt lại Nghiệp Thành từ trong tay Đổng mỗ xem ra sẽ không dễ dàng như vậy!”
Lòng ta trầm xuống, vừa muốn mở
miệng nói gì đấy, nhưng hắn đã không chút chần chừ mà xoay người lại,
lạnh giọng lên tiếng phân phó cấp dưới: “Lập tức cho người vào thành,
đem toàn bộ già trẻ lớn bé, một nhà của các tướng sĩ tham gia đội quân
trói đến đây. Không được đả thương, nhưng, một người cũng không buông
tha!”
“Đổng gia?!” Dù đã cùng hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, các
huynh đệ cùng chung tính mạng, nghe xong lời nói này của hắn, cũng nhịn
không được mà thốt lên hoảng sợ.
Hắn không nói tiếng nào, thanh
đao kiên quyết vung xuống, đánh lên một tia lửa trên tường đá, lá cờ to
lớn đang phất phới đón gió ở trên đầu thành liền bị cắt đứt.
Hắn
thu đao, quay đầu, ánh mắt điên cuồng và lạnh lẽo nhìn dám thuộc hạ.
Từng chữ từng chữ nói ra: “Nếu không tuân, sẽ như lá cờ này!”
Trên người của hắn, có một lực áp bức mạnh mẽ điên cuồng mà âm u, ánh mắt đe doạ, một đám thuộc hạ, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà khiếp sợ, im
lặng đi xuống cổng thành.
Ta nhìn vào bóng lưng cương nghị rộng
lớn của hắn, đáy lòng hơi lo âu, nhưng nét mặt lại bình tĩnh lạnh nhạt
lên tiếng: “Đổng gia, cho dù không đi cùng một con đường, nhưng trong
suy nghĩ của Mộ Dung Thanh, luôn luôn kính trọng ngươi, nhưng mà hiện
tại, bởi vì cái lợi cá nhân, ngươi lại muốn liên luỵ đến tất cả phụ nữ
và trẻ con vô tội trong thành sao? Phu quân, huynh đệ của bọn họ, vì bảo vệ sự an bình cho Mạc Bắc mà đẫm máu sa trường, bọn họ mỗi ngày đều chờ đợi, cuối cùng cũng trông mong được đến ngày đoàn tụ trùng phùng, nhưng hiện tại ngươi lại làm như vậy, vì sao lại tàn nhẫn như thế?”
Đổng Địch nhìn trời mà cười, tiếng cười mộc mạc mà bi thương, thật lâu không ngừng.
Hắn không nhìn ta, mà nhìn vào cái đang chậm chậm tiến đến, lờ mờ đã có thể nhìn ra đội quân, chậm rãi mở miệng nói: “Từ cổ, trung với hiếu đã khó
lưỡng toàn. Trung cùng nghĩa, cũng sẽ như vậy, nếu không có đại ân của
Thái tử điện hạ, sẽ không có Đổng mỗ của ngày hôm nay, coi như là ta phụ bạc tất cả người trong thiên hạ, cũng nhất định không phụ lòng Điện hạ! Ngay cả cuối cùng vẫn không thể vì Thái tử điện hạ mà để tính mạng của
Tam điện hạ vĩnh viễn ở lại Bắc Hồ, thì, dù ta phải liều chết cũng giúp
người trừ bỏ chướng ngại lớn nhất muốn tranh đoạt ngôi báu! Nếu Thái tử
điện hạ muốn Tam điện hạ mang trên lưng tiếng xấu vứt bỏ chính thê, Đổng mỗ dứt khoát sẽ đem tất cả phụ nữ và trẻ con của cả thành cùng nhau
buộc theo, thử xem Tam điện hạ sẽ lựa chọn thế nào, trung và nghĩa, nếu
không thể lưỡng toàn, Đỗng mỗ đơn giản chỉ cần buông tha một bên và giữ
lấy một bên, coi như, cũng không uổng phí một lần được sống!”
Ta
lạnh lùng nhìn hắn: “Vì sự trung thành ngu ngốc của ngươi, liền muốn
trăm ngàn phụ nữ trẻ con vô tội phải chôn cùng, cho dù mang theo trên
lưng tội danh thiên cổ ngươi cũng không hối tiếc sao?”
Hắn cuồng dã cười, đáp: “Đổng mỗ chỉ mưu cầu khoái hoạt, chỉ cần không thẹn với lương tâm, gánh một chút hư danh này có là gì!”
Vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn đã áp giải một đoàn phụ nữ trẻ con bước lên
cổng thành, tương phản với những nam nhân trầm mặc, thì những nữ nhân
kia đều đang kêu gào than khóc, cả cổng Nghiệp Thành, liền một cảnh thê
lương bi ai.
Ta nhìn chầm chầm Đổng Địch, từng chữ từng chữ nói:
“Đến bây giờ, Đổng gia còn có thể nói ra câu “Không thẹn với lương tâm”
sao?”
Thân thể cường tráng của hắn đột nhiên chấn động, nhưng
giọng nói vẫn cứng rắn phun ra một câu: “Đợi qua ngày hôm nay, Đổng mỗ
sẽ lấy danh tính mà tạ tội với trên dưới Mạc Bắc, đây cũng là việc phải
làm.”
Trong nội tâm của ta nặng nề thở dài một tiếng, hiểu rõ
những suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong người hắn, có nói thêm gì đi nữa
cũng vô ích. Lập tức không hề lên tiếng. Chỉ là một lần nữa đem ánh mắt
dời về phía chân trời, khoé môi cũng không tự giác mà mang theo một nụ
cười gượng không ai biết.
Ba nghìn tinh binh, hắn sớm đã định liệu tất cả chuyện này.
Thật ra ta đã sớm nghĩ đến, khi hắn lên tiếng bảo ta ở lại Mạc Bắc, khi hắn
muốn ta điểm trang rực rỡ hoa phục lộng lẫy tự mình kính rượu tiễn biệt, khi hắn nắm lấy bàn tay ta mà nói chờ hắn trở lại, ta đã có thể đoán
được.
Trong trận chiến giữa hai huynh đệ Nam gia, ta là một quân
cờ hoàn mỹ, tuỳ ý để bọn họ xoay chuyển trong tay, công kích lẫn nhau.
Bỗng nhiên liền nhớ tới mẫu thân đã từng nói một câu. Người nói, có thể đơn
sơ bình yên sống qua cả đời, chính là thời gian hạnh phúc nhất, nhưng
sống trong một gia đình như chúng ta, đó là điều không ai có thể mơ
tưởng.
Khoé môi khẽ cười chính mình, không kìm được mà có vài phần mở rộng.
Kỵ binh như bay, chỉ trong thời gian một ly trà, Nam Thừa Diệu cùng ba nghìn tướng sĩ của hắn đã vây quanh thành.
Đổng Địch đứng ở trên tường thành, giương giọng nói: “Tam điện hạ, tại hạ là Đổng Địch, mời Tam điện hạ một mình vào thành!”
Nam Thừa Diệu trong áo giáp Bạch Vũ, cưỡi “Đạo Ly Thanh Thông” đứng dưới
tường thành, tư thế oai hùng tiêu sái, hiện rõ phong thái vương giả
không chút nghi ngờ, hắn nghiêng mắt nhìn Đổng Địch, thản nhiên mở miệng nói: “Ai ra lệnh cho ngươi chờ đợi ở đây để đón bổn vương vào thành?”
Sắc mặt Đổng Địch nghiêm túc, giọng nói cứng rắn: “Không có ai cả, đây là do chính Đổng mỗ muốn mời Tam điện hạ gặp mặt!”
Nam Thừa Diệu vẫn như trước thản nhiên nhìn hắn, trong mắt không che giấu
được sự khinh miệt: “Nếu không có ý gì, ngươi lại tự mình cầm binh ngăn
cản đại quân của ta trở về, khác nào là tên tặc tử phản quốc, lại còn
vọng tưởng muốn gặp bổn vương sao?”
Sắc mặt Đổng Địch cứng đờ,
liền đẩy ta lên trước người hắn: “Tam điện hạ, ngươi nói như vậy là
không muốn để tâm đến thê tử cùng ngươi kết tóc, cùng với hàng trăm phụ
nữ và trẻ con của Nghiệp Thành phải không?”
Tuy nhiên ánh mắt của Nam Thừa Diệu lại hoàn toàn không nhìn ta, tầm mắt của hắn chậm rãi đảo qua những phụ nữ trẻ em đang khóc lóc ở trên cổng thành, nhưng khi đến
gần ta thì dừng lại.
Sau đó, giọng nói của hắn vang lên ở trong
gió tuyết đang phủ khắp đất trời, từng tiếng một, trầm ổn dứt khoát,
không khỏi mang theo sự mê hoặc lòng người và yên ổn lực lượng ——
“Các vị tỷ muội, phụ thân huynh đệ cùng phu quân của các ngươi, lúc này đều
đang ở phía sau, bọn họ đêm ngày lo lắng cho các ngươi, nhất định sẽ
không đẩy tính mạng của mọi người vào hiểm nguy mà không để ý! Lúc này,
Nam Thừa Diệu ta thề, ngay cả liều cái mạng này, cũng sẽ đoạt được
Nghiệp Thành, giúp cả nhà sum họp!”
Hắn vừa dứt lời, đã có hơn
một nửa phụ nữ và trẻ em trên cổng Nghiệp Thành tạm ngừng khóc lóc,
ngược lại là lo lắng và chờ mong, tìm kiếm thân nhân ở trong ba nghìn
quân sĩ phía sau hắn.
Mặc dù biển người mênh mông, căn bản không
thể nào tìm kiếm, nhưng các nàng nguyện ý tin tưởng, phụ thân huynh đệ
và phu quân của các nàng đang ở trong đó. Giống như một người đang tuyệt vọng, gắt gao bám lấy một chút hy vọng cùng ánh sáng đột nhiên xuất
hiện.
“Cha của Cường Tử, ta ở đây! Ngươi có thấy không, ta ở đây! Ta ở đây chờ ngươi, ngươi nhất định phải đến…”
Không biết là ai, lớn tiếng hô lên, tức khắc liền có hàng ngàn lớp sóng nổi lên.
Phụ nữ và trẻ em của cả thành, đều hướng về phía những gương mặt binh lính
không nhìn thấy rõ kia mà khàn giọng kêu to, bởi vì Nam Thừa Diệu trị
quân nghiêm minh, không hề có một tiếng đáp lại, nhưng điều này vẫn
không ngăn cản được cảm xúc bộc phát như dòng nước chảy của các nàng.
Từng lời kêu gọi kia chứa đựng bao nhiêu là tương tư cùng chờ đợi, vang vọng bên trong vùng trời vươn đầy gió tuyết của Nghiệp Thành. Thật lâu không dứt.
Đổng Địch có thể nhận ra chuyển biến bất ngờ này, mạnh mẽ
đoạt lấy thanh đao của tên thị vệ phía sau đặt lên cổ ta, dưới tình thế
cấp bách, hiển nhiên cũng không nhớ phải khống chế sức lực, lưỡi đao sắc bén kia liền để lại một vết thương thật dài trên cổ của ta.
Thật ra, ta cũng không cảm thấy đau đớn.
Đã đứng lâu ở giữa trời tuyết như vậy, ngay cả ấm lò ở trong tay cũng
nguội lạnh, thân thể ta đã cứng đờ vì lạnh, căn bản là không cảm thấy
một chút đau đớn.
Nhưng chợt nghe thấy giọng nói can đảm quyết
liệt của Liễm gọi ta, lúc này mới vô ý cúi đầu nhìn, liền phát hiện, máu tươi đỏ thẵm, trượt theo mặt đao ở trong tay Đổng gia, một đường rơi
xuống, nhỏ giọt lên mặt tuyết ở dưới cổng Nghiệp Thành, từng chút từng
chút, ánh lên màu đỏ thẵm, giống như hoa mai vừa nở, kiêu ngạo thơm
hương, rất là rực rỡ.
Có lẽ Đổng Địch cũng không ngờ sẽ làm ta bị thương, hơi hoảng sợ, buông lỏng lực cầm đao, nhưng mà thanh đao kia, ở trong mắt người khác, vẫn như trước yên ổn đặt lên cổ của ta.
“Nhị tỷ—–tỷ chờ ta—”
Liễm vừa tha thiết gọi ta, vừa như phát cuồng muốn thúc ngựa tiến lên, nhưng đúng lúc Tần Chiêu lại đứng phía trước hắn, bình tĩnh vươn tay cố gắng
ngăn cản.
Ta hơi nhắm mắt, đang định lên tiếng nói gì đó. Nhưng lại nghe thấy giọng nói của Nam Thừa Diệu giành trước một bước vang lên.
Hắn vẫn không nhìn ta, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Đổng Địch, gằn từng
tiếng, trong giọng nói đã không còn vẻ thờ ơ, mà ẩn chứa sát ý rét lạnh
ta chưa từng gặp qua, thậm chí còn lạnh lùng hơn mấy phần so với thời
điểm trời băng đất tuyết này: “Nếu ngươi dám một lần nữa đả thương đến
nửa sợi tóc của nàng, ta nhất định sẽ khiến cho một nhà Đổng thị của
ngươi, diệt tẫn cửu tộc *diệt vong đến tận chín đời*!”
Bốn chữ
cuối cùng, giọng nói của hắn gian ác lướt nhẹ như lông vũ. Nhưng mang
theo sự áp bức mạnh mẽ cùng rét lạnh vô cùng, thấu tận xương cốt, nối
dài sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng người.
Lời nói tựa ngàn quân.
Trên cổng Nghiệp Thành, bao gồm cả Đổng Địch, sắc mặt bất giác liền biến
đổi, không ai dám hoài nghi sự chân thực trong giọng nói của hắn.
Tam hoàng tử của Nam Triều, từ trước đến nay, nói là làm!
Không chờ Đổng Địch phản ứng lại, hắn đã kiên quyết đặt kiếm ngang người. Đưa lưng về phía các tướng sĩ, lấy tư thế vương giả không chút nghi ngờ,
phát ra quân lệnh: “Người thứ nhất vào được Nghiệp Thành, tặng thưởng
nghìn vàng, phong Thiên Hộ ấp! Ngược lại nếu tự ý dùng cung tên, trảm!”
Thanh kiếm “Chuyển Phách” ở trong tay hắn chậm rãi ra khỏi vỏ, ánh kiếm như
chớp, đôi mắt loé sáng, nhắm thẳng vào Đổng Địch: “Tam quân nghe lệnh,
tấn công!”