Mãi đến trưa ngày thứ hai, ta mới gặp lại Nam Thừa Diệu, hắn đẩy cửa vào, cả người phủ đầy hơi sương giá lạnh.
Ta nhìn vào đáy mắt u ám lạnh lẽo của hắn, trong lòng khẽ thở dài, xem ra
chuyện của Đổng Minh, hơn phân nửa là hắn đã biết, có lẽ cũng đã đoán
được là do ta gây nên.
Thật ra từ sớm ta đã hiểu rõ, ta căn bản không có khả năng giấu được hắn, mọi chuyện đêm hôm đó, chẳng qua chỉ làm cho người ngoài xem, dẫu sao thì ta cũng là Vương Phi của Nam Thừa Diệu,
âm thầm phóng thích tội phạm quan trọng của triều đình, thì hắn cũng khó mà ăn nói, còn về phần hắn muốn xử lý ta thế nào, thật sự ta cũng không nghĩ đến.
Hắn thản nhiên nhìn ta. Thờ ơ lên tiếng nói: “Qua một đêm mới gặp lại, Vương Phi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Ta đứng dậy, bình tĩnh đoan trang hành lễ với hắn, không hề mang theo nửa
phần giấu giếm: “Điện hạ, thần thiếp biết làm như vậy là không nên,
nhưng Đổng Minh dù sao cũng đã cứu ta. Ta không thế cứ trơ mắt mà nhìn
hắn bị trảm. Điện hạ muốn trách phạt thế nào, thần thiếp tuyệt đối sẽ
không có nửa câu oán hận.”
Hắn nghe ta nói như thế, sự lạnh lùng ở
trong mắt giảm đi, sau khi nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ thở
dài: “Cho nên ta mới nói, nhược điểm lớn nhất của Vương Phi chính là ở
chỗ quá nặng tình nghĩa.”
Ta có chút giật mình nhưng vẫn giương mắt
nhìn hắn, hắn hờ hững cười, đưa tay kéo ta vào trong lòng: “Được rồi,
nàng vốn là người luôn vì lợi ích toàn cục mà uỷ khuất chính mình, hiện
giờ chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, mọi việc cứ tuỳ theo suy nghĩ của mình
mà làm, cho dù có thế nào đi nữa thì cũng không có gì là ta không đảm
đương nổi.”
Trong lòng ta có chút ấm áp, nhưng lý trí vẫn chưa thả
lỏng, có chút thận trọng lên tiếng xác nhận: “Điện hạ chịu buông tha cho Đổng Minh sao?”
Hẳn thản nhiên nở nụ cười: “Vương Phi đang nói đùa
sao, Đổng Minh vì sợ tội đã tự sát ở trong ngục vào đêm hôm qua, tại sao lại nói buông tha hay không buông tha chứ.”
Hắn đã nói như thế, tâm tư vẫn luôn treo lơ lửng của ta mặc dù không hoàn toàn buông xuống nhưng cũng yên ổn không ít.
Kỳ thật trong lòng ta cũng có nghi ngờ, ta đã hiểu quá rõ trái tim tàn
nhẫn vô tình của hắn, hắn cũng không nhìn thẳng vào ta mà trả lời, bởi
vậy nên ta mới không dám xác định, hắn thật sự đã buông tha cho Đổng
Minh, có lẽ hắn chỉ tìm một cái cớ như vậy để che mắt người đời, hoặc là đã phái người đuổi theo, nhất định không để lại một tai hoạ ngầm.
Vừa định lên tiếng hỏi, thế nhưng hắn lại mỉm cười nghiêng đầu, đặt một cái hôn lên gò má của ta: “Vậy là suốt cả đêm, tâm tư của Vương Phi đều đặt trên người nam nhân khác, làm ta thật là thương tâm, không hề nhớ ta
chút nào sao.”
Ta có phần mất tự nhiên, dời đi ánh mắt: “Điện hạ lại trêu đùa thần thiếp.”
Hắn thấp giọng cười, một tay xoay người ta lại, một tay thong thả lướt qua
mi mày cùng cánh môi của ta, giọng nói nhỏ nhẹ mà mị hoặc: “Thế nào là
trêu đùa. Suốt cả đêm ta cưỡi trên lưng ngựa, thế nhưng không có một
khắc nào là không nhớ nhung Vương Phi . . .”
Giọng nói dần dần thấp xuống, cuối cùng thì biết mất khi hắn để tâm vào trong nụ hôn triền miên.
Trong lòng khẽ thở dài, bỏ đi ý nghĩ truy hỏi, bởi vì ta biết, nếu có hỏi thì cũng không có được kết quả.
Hắn là người như vậy, nếu đã không muốn nói dối thì cách tốt nhất chính là trả lời cho có lệ.
Mà ta cũng như vậy, thay vì bị lừa dối, ta tình nguyện không cần đáp án.
Dùng qua bữa trưa, ta nhìn thấy nét xanh xao hiện rõ trong đáy mắt của hắn,
tuy rằng vẻ Phong Thần trước đây vẫn không hề suy giảm, nhưng đến cùng
cũng phảng phất sự mỏi mệt, vì thế hết lần này đến lần khác ta khuyên
hắn nên vào gian trong nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ là hắn thật sự mệt
mỏi, lại vì không muốn làm ta phật ý, liền đứng dậy đi vào gian trong,
nằm xuống trên giường, thanh kiếm “Chuyển Phách” vẫn đặt bên người, ở
nơi mà tay có thể chạm ngay đến.
Ta hạ xuống đôi mi, người này mặc dù là ngủ nhưng luôn cảnh giác đề phòng như trước, nói cách khác, có lẽ
hắn chưa từng có một phút giây nào được nghỉ ngơi thật sự.
Xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng giúp hắn khép cửa.
Có chút tuỳ ý đi dạo trong hoa viên của quan phủ Nghiệp Thành, vẫn đang có tuyết. Nhưng trên người của ta là chiếc áo hồ cừu thật dày, nên cũng
không thấy lạnh.
Lúc này, không biết Đổng Minh đang ở đâu, bởi vì quá gấp, ta cũng không thể chuẩn bị quần áo chống lạnh cho hắn, chỉ có một
ít ngân lượng, tuy rằng cũng đủ, nhưng ta không biết hắn có cơ hôi dùng
đến hay không.
Còn có Sơ Ảnh, giả như nếu có một khắc nào mà nàng
không nhìn thấy ta, nàng sẽ rất lo lắng, trời lạnh như vậy, thân thể của nàng lại không chịu được khí lạnh, ngay lúc này, không biết nàng có
quần áo mùa đông để giữ ấm hay không, rốt cuộc thì nàng đang ở nơi nào?
Đã lâu như vậy mà vẫn bật vô âm tín.
Không biết đã qua bao lâu, ta
thấy sắc trời đang dần buông xuống, định trở về phòng, lại đột nhiên
nghe thấy một giọng nói xa lạ từ bên ngoài hoa viên truyền tới: “Tưởng
đâu có thể an ổn mà ngủ một giấc, không ngờ lại vì một tên Đổng Minh nhỏ bé mà chịu khổ như vậy.”
Ta kinh ngạc, nghe thấy giọng nói của hắn
càng ngày càng đến gần, theo bản năng mà giấu mình vào phía sau bụi cây
phủ tuyết, vừa mới ẩn núp liền nhìn thấy hai người mặc áo giáp song song đi đến.
Ta đã thấy qua hai người này, tuy rằng không biết tên tuổi,
nhưng ta biết bọn họ là thân tính của Nam Thừa Diệu, là tuỳ tùng đi theo nhiều nằm.
“Điện hạ nói, Vương Phi có tấm lòng hiền hậu, nếu như cứ
trơ mắt nhìn Đổng Minh bị trảm, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra ưu phiền mà mãi vẫn không tiêu tan, nên mới cố ý để nàng có được cơ hội. Có điều vị Tam vương phi này của chúng ta cũng không phải là người đơn giản, ta còn tưởng để những tên thủ vệ kia nói ra vị trí của con đường hầm sẽ
mất nhiều thời gian. Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy . . .”
Lời nói còn chưa dứt, liền bị tên còn lại cắt ngang: “Nhỏ giọng thôi, Điện hạ
đã căn dặn không được mở miệng để lộ ra một chút gì.”
Người nói
chuyện lúc đầu nở nụ cười: “Thôi đi Triệu Mạc, nơi này không có đến nửa
cái bóng người, lại vừa đúng lúc thay ca trực, thủ vệ ở bên ngoài không
có người nào là không phải người của ngươi, ai dám nghe lén chứ? Cho dù
thật sự nghe thấy thì có kẻ nào dám tiết lộ nửa câu ra ngoài?”
Triệu
Mạc dường như cũng cảm thấy mình quá cẩn thận, cười cười, lại tuỳ ý lên
tiếng nói: “Cẩn thận một chút cũng tốt, ta cũng không muốn người của ta
lại phải chịu số phận như hai tên lao dịch kia —-tuy rằng chỉ là những
quân tốt bị vứt bỏ, nhưng dù sao cũng là người vô tội.”
Người kia
cười nói: “Triệu Mạc, từ khi nào thì ngươi cũng bắt đầu mềm yếu như đàn
bà. Đi theo bên người Điện hạ lâu như vậy, ngươi vẫn còn chưa rõ sao,
những việc Tam điện hạ đã không làm thì thôi, một khi làm sẽ là đoạn
tuyệt. Nếu người có ý định không muốn Tam vương phi vì thương xót mà tự
tổn thương chính mình, lại nhất định không thể buông tha Đồng Minh, vậy
để chôn vùi mầm tai hoạ mai sau thì chỉ có thể đi nước cờ này. Còn phải
làm thế nào để không lưu lại một chút sơ hở, để kẻ khác không có cớ mà
gán tội danh tự ý phóng thích trọng tội của triều đình cho Vương Phi,
không có biện pháp nào tốt hơn diệt khẩu. Hơn nữa, hai tên kia cũng
không phải là thứ tốt đẹp gì, bằng không sao lại bị sắp xếp canh phòng
vào đêm qua?”
Triệu Mạc cười cười: “Ta tất nhiên là biết, chỉ là nói
thế thôi. Có điều, đã đi theo Điện hạ lâu như vậy, thật sự chưa từng
thấy người lo lắng cho một nữ nhân nào. Rốt cuộc lại là Vương Phi, nhưng tuy không giống với —–mà thôi, nếu người đã căn dặn chúng ta không được tiết lộ ra miệng, hiển nhiên là sợ Vương Phi biết rõ tình hình, xem ra, thật sự không phải hoàn toàn chỉ vì thân phận thiên kim Thừa tướng của
nàng. Ngươi nói thử xem, không phải Điện hạ đã thật sự yêu thương Vương
Phi chứ?”
Người kia suy nghĩ một chút, rồi mới nói: “Xem ra hiện tại, nếu yêu thì thật khó nói, nhưng để ý thì ta dám chắc. Nếu không, sẽ
chẳng phí tâm mà làm chuyện vòng vo như vậy. Thật ra, ta lại mong muốn
người có thể yêu Vương Phi, hay bất cứ một nữ tử nào cũng được, chỉ cần
có thể làm người rời khỏi bóng ma của Khuynh nhi công chúa—-”
“Âu Dương Hiến!”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, liền bị Triệu Mạc lớn tiếng cắt ngang, có lẽ
vì câu nói phạm quý này, Âu Hương Hiến liền bừng tỉnh mà câm miệng, sau
một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Thật lâu sau, ta mới nghe thấy
giọng nói của Âu Dương Hiến một lần nữa mơ hồ truyền đến từ phía cuối
hoa viên: ” . . . Điện hạ trước đây . . . Bây giờ lại thấy người như vậy . . . Ngươi không hề thấy khó chịu sao . . . Nếu không có sự gặp gỡ ở
Phong Lâm . . . rồi Bạch Hổ . . . Có lẽ . . .”
Ta nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ biến mất sau cánh cửa của hoa viên, giọng nói cũng dần dần không thể nghe thấy.
Vẫn duy trì tư thể ẩn mình sau bụi cây như trước, không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thì ta cũng đứng dậy, lúc này mới phát
hiện, đầu gối đã muốn ê ẩm đến không còn sức lực, mà sắc trời cũng đã
bất giác tối sầm xuống.
Một ánh sao, thoáng xẹt qua nơi chân trời. Ánh sáng rực rỡ chỉ vụt qua trong giây lát.
Ta nhớ Tô Tu Miễn đã từng nói qua, mỗi người, đều có một vì sao tương ứng
với mình, Tinh huân, nhân vong. *một ngôi sao vụt tắt tức là một người
đã ra đi*
Như vậy, cái mà ta vừa mới nhìn thấy, có phải chính là ngôi sao thuộc về Đổng Minh?
Nhổ cỏ không trừ gốc, từ trước đến nay Nam Thừa Diệu chưa từng làm những việc như vậy, ta sớm đã biết rõ.
Hắn là người như vậy, khi đã kiên quyết thì sẽ không vì ai mà làm xáo trộn
kế hoạch của chính mình, càng sẽ không vì người nào, mà tự mình che giấu một mầm tai hoạ, cho nên, hắn sẽ không vì ta mà buông tha cho Đổng
Minh. Ta biết.
Hiện tại, hắn đi một bước này, đánh một đường vòng lớn như vậy, chỉ vì muốn lòng ta dễ chịu hơn, không có gánh nặng, không còn thương xót để rồi tự dằn vặt chính mình, đã là ngoài dự đoán của ta.
Nhưng thật không ngờ, vì lòng trắc ẩn cùng với việc tự cho mình là người
thông minh thì ta không những không cứu được Đổng Minh, mà còn liên luỵ
đến hai người vô tội.
Ta hơi nhắm mắt lại, đau đớn đè nặng trong lồng ngực. Một đôi tay, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy bờ vai ta, ta nghe thấy giọng nói Nam Thừa Diệu thản nhiên vang lên ở bên tai —-
“Sao lại ở đây một mình?”
Ta quay đầu lại, chạm vào nơi sâu nhất trong đôi mắt tối tăm âm trầm của hắn, mơ hồ có một tia sáng nhu hoà.
Muốn mỉm cười, nhưng cuối cùng lại không thể.
Ta biết hiện tại sự bi thương ẩn giữa đôi lông mày đã không thể giấu được
ánh mắt của hắn, có nói gì thì ngược lại càng khiến hắn thêm nghi ngờ
lung tung.
Vì thế ta yên lặng đặt mình trong vòng tay của hắn, buông
thả thân mình, khẽ tựa vào trong lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp đập mạnh
mẽ trầm ổn của hắn, sau đó ta nghe thấy giọng nói của mình âm thầm vang
lên —-
“Ta rất lo lắng cho Sơ Ảnh. Điện hạ, thật sự rất lo lắng cho nàng.”
Ta cảm thấy, vòng tay ôm lấy ta của hắn có hơi siết chặt, ta để gương mặt
chôn sâu trong lồng ngực của hắn, lệ giấu trong hàng mi.
Hắn không muốn ta biết, vậy thì, ta sẽ không biết.