Bất luận là Nam
Thừa Diệu hay là Liễm, ta tin tưởng thế nào bọn họ cũng nhận ra sự bất
thường trong lời nói của ta, cũng sẽ biết nên làm thế nào.
Ta không
có thời gian để tiếp tục trì hoãn, lập tức cưỡi lên con ngựa được thị vệ dẫn ra từ trong quân doanh, hướng về phía Thanh Mộc Nhai, thẳng một
đường đuổi đến.
Thanh Mộc Nhai, là một sườn dốc cao khoảng chừng mười dặm ở phía nam Nghiệp Thành. Bởi vì địa hình hiểm trở, mặc dù được
nhiều người biết đến nhưng cũng ít có ai lui tới.
Rất xa, ta liền
nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt đứng trước sườn núi, thúc ngựa đến gần, một dáng người với gương mặt tiều tuỵ vẫn còn ngấn đầy lệ chính là Sơ
Ảnh. Hai tay nàng bị trói, miệng bị bịt kín không thể phát ra giọng nói, trên cổ vắt ngang một thanh trường kiếm, chỉ một mình Đạt Ngọc đứng
phía sau uy hiếp nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ta.
“Sao chỉ có ngươi, Minh chủ tử đâu? Rõ ràng ta nghe người khác nói hắn bị giam giữ
trong đại lao của Nghiệp Thành. Hiện tại hắn thế nào?” Nàng thấy một
mình ta tiến đến. Do nôn nóng, trường kiếm trên tay càng kề sát vào cổ
Sơ Ảnh, mặc dù không có tổn thương đến Sơ Ảnh, nhưng ý tứ uy hiếp lại
thể hiện rõ ràng, không cần phải nói.
“Đạt Châu cô nương và hai vị
đại ca kia cũng không cùng cô nương trở về, cho nên ngươi không cần lo
lắng, hiện giờ Đổng đại ca cũng như bọn họ đều rất tốt.”
Ta nhìn thấy vẻ khác thường trên sắc mặt của nàng chợt loé rồi biến mất, hiểu ra sự
suy đoán của mình cũng không sai, nàng trở về lần này, hơn phân nữa là
giấu Đạt Châu, một lòng chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho người trong
lòng.
Nếu chỉ có một mình nàng, có lẽ ta có cơ hội tìm được một biện pháp song toàn.
Tay phải giấu trong ống tay áo thoáng thả lỏng, trong lòng bàn tay, kim châm phát ra ánh sáng.
Bộ Đường Hoa Châm này là do chính Tô Tu Miễn tự mình chế ra cho ta, từng chiêu từng thức, đều cầm tay chỉ điểm.
Tuy rằng đã lâu không có luyện qua, nhưng vẫn nắm chắc có thể cứu được Sơ
Ảnh, chỉ là lúc này các nàng đang đứng bên bờ vách núi, bất kỳ một sơ
xuất rất nhỏ nào cũng có thể làm các nàng đồng thời cùng sẩy chân rớt
xuống, ta không thể không đề phòng.
Mà trong lòng ta thầm nghĩ, nếu
không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối ta cũng không muốn đả thương Đạt
Ngọc, cho dù nàng và ta không hề có ân nghĩa, nhưng nàng lại vì Đổng
Minh mà đặt bản thân mình vào nguy hiểm, ta không cứu được Đổng Minh,
đến hôm nay lại càng không muốn khiến nha hoàn của hắn bị tử thương.
“Nếu hắn đã không có việc gì, vì sao ngươi không dẫn hắn đến?!” Giọng nói
của Đạt Ngọc lần nữa vang lên, kéo suy nghĩ của ta trở về.
Ta chăm
chú nhìn vào nhất cử nhất động của nàng, vừa nắm chặt Đường Hoa Châm ở
trong tay, vừa bình tĩnh lên tiếng nói: “Cô nương cũng biết, Đổng đại ca hiện tại đang ở trong đại lao, canh phòng nghiêm ngặt, ta không có khả
năng đem hắn thả ra.”
Vẻ mặt Đạt Ngọc mơ hồ điên cuồng: “Cái gì? Ngươi không phải là Tam vương phi đương triều hay sao? Thế nào lại không có cách?!”
Ta vẫn lẳng lặng nhìn nàng như trước: “Thủ vệ trong lao kính trọng ta,
nhưng lại không nghe theo lệnh ta, hiện giờ người có thể thả được Đổng
Minh chỉ có Tam điện hạ. Ta đã thỉnh cầu hắn, nhưng hắn không đồng ý . . .”
“Ngươi không cứu được Minh chủ tử, còn tới nơi này làm gì?!”
Trong giọng nói Đạt Ngọc có chút điên khùng cuồng loạn, nàng túm lấy tóc Sơ Ảnh. Đem Sơ Ảnh đẩy đến một bước: “Ngươi không cần đến tính mạng của nha hoàn này hay sao? Còn nàng thì ngược lại, một lòng vì không muốn
liên luỵ đến ngươi mà mấy lần liều chết tự sát!”
Trong lòng ta đau
xót, nhưng vẫn không dám lộ ra nét mặt, bình tình nhìn nàng lên tiếng:
“Tất nhiên là ta để ý, bằng không hiện tại cũng không đến nơi này.”
Nàng bi thương cất giọng cười: “Ngươi cứu không được Minh chủ tử, còn hy vọng ta sẽ thả nàng sao?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta biết là không thể, nhưng nếu ta có cách giúp Đổng đại ca thoát khỏi nhà lao thì sao?”
“Vừa rồi chẳng phải ngươi còn nói . . .”
“Vừa rồi ta nói, một mình ta không có cách cứu hắn ra, nhưng nếu có thêm
ngươi, kết quả sẽ không giống với lúc đầu.” Ta cắt ngang lời nàng, lấy
giọng điệu chân thật không chút nghi ngờ, mở miệng nói: “Sở dĩ Tam điện
hạ không đồng ý với thỉnh cầu của ta, là bởi vì hắn không để tâm đến
tính mạng của một nha hoàn, thế nhưng hắn lại không thể không quan tâm
đến ta. Cho nên hiện giờ, ta tự mình đến đây, dùng chính mình đổi lấy Sơ Ảnh, có ta ở trong tay, sự uy hiếp của ngươi mới thành công.”
Nét
mặt Đạt Ngọc tối đen không hề tin tưởng, còn Sơ Ảnh khi nghe xong lời
nói của ta thì cố chết giãy giụa lắc đầu, khuôn miệng bị bịt kín không
ngừng phát ra tiếng nức nở, ta mỉm cười trấn an nàng, nhẹ giọng lên
tiếng: “Đạt Ngọc cô nương, Tam điện hạ không cần tính mạng của Sơ Ảnh,
nhưng trong lòng ta, nàng cũng giống như muội muội ruột thịt của ta, ta
không thể nào bỏ đi sự an nguy của nàng mà không chút để ý. Nếu như nàng đã không tiếc tính mạng của mình chỉ vì muốn bảo vệ ta, vậy tại sao ta
lại không thể làm một chút gì đó cho nàng?”
Đạt Ngọc nhìn ta, rồi lại nhìn Sơ Ảnh, nét mặt có chút thả lỏng, còn ta thì ép buộc chính mình
phải nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, tiếp tục nhẹ giọng, nói: “Đạt Ngọc cô nương, Đổng đại ca có ân với ta, điều này ngươi cũng biết, không có
lúc nào mà Mộ Dung Thanh không nhớ. Hiện giờ, hắn gặp nạn, ta sao có thể ngồi yên mà nhìn? Ngươi tin tưởng ta, ta và ngươi đều giống nhau, đều
hy vọng hắn có thể bình an vô sự.”
Sự hoài nghi trên gương mặt nàng
dần tan đi. Nhưng vẫn còn do dự, giọng nói mang theo vài phần không chắc chắn: “Đổng gia đã nói qua, Tam vương phi thông minh tuyệt đỉnh, làm
sao ta biết những lời nói này của ngươi là thật hay giả, và vì sao ta
phải tin tưởng ngươi?”
Ta lặng yên nhìn nàng, vừa thâm trầm vừa nhu hoà ứng đối: “Ngươi còn lựa chọn nào khác sao?”
Nàng thoáng giật mình, á khẩu không nói nên lời.
Trong khi ta lại nhẹ nhàng thở dài: “Đạt Ngọc cô nương. Ta tự nguyện lấy thân trao đổi với Sơ Ảnh, cô nương còn lo lắng điều gì?”
Ta không nói gì, xuống ngựa, từng bước đi đến vách núi, bàn tay giấu trong tay áo vững vàng giữ lấy kim châm.
Sơ Ảnh không biết võ nghệ. Trước tiên, nếu nàng có thể thoát đi, khả năng chúng ta thoát thân sẽ rất lớn.
Một tay Đạt Ngọc gắt gao túm chặt quần áo của Sơ Ảnh, một tay cầm lấy
trường kiếm, ta biết nàng rất khẩn trương, bởi vì đốt ngón tay đang giữ
chặt thanh kiếm của nàng gần như trắng bệch.
“Ngươi quay lưng lại, chậm rãi lui về phía sau!” Khi ta cách nàng khoảng chừng mười bước chân, nàng chợt mở miệng hô lên.
Ta theo lời nói mà di chuyển, từng bước một lui về phía sau, bỗng nhiên
cảm giác mái tóc bị giật mạnh, đau đớn truyền đến, trường kiếm trong tay Đạt Ngọc đã kề trên cổ của ta, còn Sơ Ảnh thì bị nàng dùng lực đẩy
mạnh, ngã nhào lên mặt đất.
Sơ Ảnh từ trên mặt đất đứng dậy, hai tay
vẫn bị trói như trước, miệng không thể nói, chỉ có thể đau thương nhìn
ta, thế nào cũng không chịu rời đi.
Ta nghĩ thầm càng nhanh rời khỏi
vách núi sẽ càng tốt, vì thế quay mặt về phía nàng, nhẹ giọng nói, vừa
âm thầm dời ánh mắt, khiến nàng chú ý về phía con ngựa —
“Sơ Ảnh,
ngay lập tức, em phải quay về quan phủ Nghiệp Thành, báo lại tình cảnh
của ta với Tam điện hạ, nói cho người biết, nếu muốn giữ mạng sống của
ta, phải thả Đổng Minh!”
Đạt Ngọc nghe ta nói như thế, thân mình luôn luôn căng cứng cũng dần thả lỏng xuống, đang định kéo ta rời khỏi vách
núi, nhưng phía xa lại bỗng nhiên xuất hiện một người một ngựa phi nhanh đến.
Cánh tay cầm kiếm của nàng liền căng thẳng, lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi lại gọi người đến!”
Ta quả quyết mở miệng, nắm chặt kim châm trong tay: “Không phải, sao cô nương không chờ thấy rõ người rồi hãy kết luận.”
Bóng người kia dần dần đến gần, không ngờ lại là Đạt Châu, khi vẫn còn cách
thật xa nàng đã kêu lên: “Đạt Ngọc, muội nhanh tới đây, đừng rơi vào cái bẫy của nàng ta! Minh chủ tử đã tự sát ở trong nhà lao vào đêm qua,
thậm chí thông cáo cũng đã dán trên cửa thành của Nghiệp Thành, muội
không được tin tưởng lời nói hưu nói vượn của nàng ta —”
Đạt Ngọc vừa kinh ngạc vừa đau đớn. Không thể khống chế mà kêu lên: “Cái gì?!”
Ta hiểu đến lúc này đã không thể không hành động, kim châm trong tay áo
dứt khoát bay thẳng vào cánh tay phải đang cầm kiếm của nàng.
Nàng bị đau, trường kiếm liền “Loảng xoảng” rơi xuống đất, sau đó liền thuận
thế rơi luôn xuống vách núi, lập tức ta không hề nghĩ ngợi mà kéo Sơ Ảnh chạy đi, ngựa của chúng ta vẫn còn cách đó không xa, chỉ cần đến nơi sẽ có cơ hội thoát thân, tuy rằng Đạt Châu cũng có ngựa, nhưng cũng không
hẳn sẽ lấy tính mạng của mình mà hùa theo sự hồ đồ của muội muội nàng.
“Tam vương phi, ngươi thật ngoan độc!” Đạt Ngọc ở phía sau, thê lương kêu
lên, liền bất chấp mọi thứ đột nhiên từ phía sau nhào đến trước, liều
chết kéo lấy ta.
Người ở trong tình cảnh tuyệt vọng, khi không còn
quan tâm đến điều gì, liền vì kích động mà phát ra một sức lực kinh
người, Đạt Ngọc lúc này là như thế.
Thân thể của ta bị đôi tay nàng
giữ chặt, căn bản không thể động đậy một chút, Đạt Châu còn ở phía xa
cũng vội vàng hô to, nhưng Đạt Ngọc đã không thể nghe thấy gì.
Hai
tay Sơ Ảnh bị trói, không thể giúp ta, trong tình thế cấp bách, nàng cúi người tìm cách há miệng, hung hăng cắn lấy ngón tay Đạt Ngọc, Đạt Ngọc
bị đau liền theo phản xạ mà hơi buông lỏng tay, lập tức sau đó lại càng
liều mạng siết chặt ta, ta nghe thấy giọng nói thê lương điên cuồng của
nàng vang lên ở bên tai.
“Nếu như Minh chủ tử đã không còn, như vậy
ta sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa, không bằng kéo theo cả
ngươi, chôn cùng hắn!”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã quyết tâm lấy cả tay và chân quấn lên người ta, bám chặt lấy ta rồi té lăn trên mặt đất, sau đó liều chết lăn một vòng, ta chỉ kịp đưa tay đẩy Sơ Ảnh ra, thân
thể liền truyền đến cảm giác rơi xuống khoảng không, bên tay ngoại trừ
tiếng gió, chính là tiếng cười thê lương ma quỷ của nàng, thật lâu cũng
không ngừng, cho đến, cho đến khi bóng tối vô cùng đem ta vây lấy.