Hoàng thượng vừa hạ lệnh, liền có người lập tức tuân chỉ rời đi, nhưng mà, chưa ra khỏi cửa điện đã bị hoàng thượng gọi lại—–
“Đợi một chút, chuyện lấy văn tự cần phải thận trọng một chút, không được để lộ ra ngoài.”
Thái giám kia khom người cúi đầu lên tiếng “Vâng”, sau đó lặng lẽ không một
tiếng động rời khỏi điện, cả Tuyên Chính điện lại hồi phục sự tĩnh mịch
nặng trĩu, hoàng thượng khoanh tay đứng trên thềm ngọc, đi qua đi lại,
rõ ràng tinh thần là đang không yên.
Nếu thiên tử không nói một lời,
những người còn lại sao dám lên tiếng mở miệng, Triều Mạc vẫn quỳ rạp
xuống đất như trước, không dám nhúc nhích, ngay cả Khánh phi nương nương yêu kiều như hoa cũng im lặng đứng một bên, đến thở mạnh cũng không dám phát ra âm thanh.
Không bao lâu sau, tên thái giám đi lấy văn tự từ
Hình bộ trở về, trên tay cầm theo một quyển trục, kính cẩn quỳ xuống đất trình lên hoàng thượng.
Hoàng thượng ngưng lại trong chốc lát, sau
đó mới vươn tay cầm lấy quyển trục kia, chầm chậm mở ra, khi bức hoạ
từng chút từng chút được mở rộng, tầm mắt của hoàng thượng chăm chú mà
bình tĩnh nhìn tới, cả Tuyên Chính điện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy
tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của thiên tử.
Bàn tay nắm chặt
bức hoạ của hoàng thượng bởi vì dùng sức mà hơi run rẩy, đốt ngón tay
cũng ẩn hiện lên vết gân xanh trắng, nhưng mà trên gương mặt vẫn là nụ
cười lành lạnh, từng bước đi xuống thềm ngọc, đến bên cạnh Nam Thừa
Diệu: “Ngươi xem đi, bức văn tự này có phải xuất thân từ bút tích của
đại ca ngươi hay không?”
Tầm mắt của Nam Thừa Diệu dừng trên bức văn
tự hơi khựng lại một lát, sau đó khẽ hạ mắt đáp: “Nhi thần không tinh
thông thư pháp, mong phụ hoàng thứ cho nhi thần kém cỏi.”
Hoàng thượng vẫn cười lạnh lùng: “Kém cỏi? Là nhìn không ra? Hay là không dám thừa nhận?”
Nam Thừa Diệu còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, hoàng thượng đã đem quyển
trục ở trong tay vứt lên mặt đất, tức giận nói: “Hay cho một câu ‘Đồng
huề kính lữ ý khí thậm’! Hay cho một câu ‘Hội đương cao tường trùng cửu
thiên’! Hắn là muốn cùng ai ‘Đồng huề’ đây? Là bọn nghịch tặc Đổng thị
sao?! Lại muốn ‘trùng cửu thiên’ thế nào?! Trẫm vẫn còn chưa chết đâu!”
*Tạm edit: Cùng đi đoạn đường tình thâm sâu; Có ngày bay trên chín tầng
mây*
Ta rất nhanh hạ xuống ánh mắt nhìn lướt qua quyển trục đang nằm
trên mặt đất, mặt trên được đề một khúc trường ca, ta cũng không dám
nhìn kỹ nội dung trong đó, nhưng chắc hẳn hai câu thơ mà hoàng thượng
vừa đọc là xuất thân từ đó.
Trong lòng ta lẳng lặng thở dài, cho dù
quyển trục này cùng với bút tích kia thật sự là xuất phát từ Đông Cung,
nhưng có thể lúc thái tử viết nên ắt hẳn cũng không suy nghĩ sâu xa,
cũng chưa chắc thật sự có tâm tư ngỗ nghịch.
Nhưng người suy nghĩ nhiều chính là Hoàng thượng.
Từ xưa đến nay, những án oan do văn tự nhiều không đếm hết, việc sát phạt
đều phụ thuộc vào cách suy nghĩ của thiên tử, cao xử bất thắng hàn (1
chỗ cao không chịu nổi lạnh). Điều làm quân vương từ xưa sợ nhất mà cũng kiêng kị nhất, chính là có người đoạt quyền, bất luận kẻ đó là ai. Sự
ích kỷ và khiếm khuyết nhất lại là lòng nghi kỵ đa nghi, đến cả cốt nhục cũng không thể tin.
Là người có vị trí tối cao, hiển nhiên ông ta
lại càng trở nên như thế, thà rằng giết lầm ba nghìn, nhất quyết không
buông tha một người.
Quyển trục kia trơ trọi nằm trên mặt đất, không ai dám chạm vào, ngay cả ánh mắt cũng không dám lưu lại một lát.
Hoàng thượng đi tới đi lui trong Tuyên Chính điện, vẻ thịnh nộ trên khuôn mặt dần dần nhạt đi, ý nghĩ không rõ ràng nhìn lướt qua quyển trục nằm trên mặt đất, sau lại chậm rãi đảo mắt về phía Nam Thừa Diệu, thản nhiên mở
miệng: “Ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý thế nào mới tốt?”
Nam
Thừa Diệu nhìn thẳng vào ánh mắt hoàng thượng, tiến lên một bước, quỳ
một gối xuống, mở miệng nói: “Phụ hoàng nguôi giận, theo nhi thần thấy,
nét chữ này mặc dù có điểm giống với bút tích của thái tử điện hạ, nhưng nếu có người cố tình giả dạng nhằm vu oan hãm hại, cũng là có khả
năng.”
Lời nói của hắn quả quyết bình tình, ánh mắt cũng không mang
theo một chút tránh né, hoàng thượng ung dung đánh giá hắn một chút, lại không nhìn thấy có gì không ổn, nên thản nhiên dời đi ánh mắt.
Nếu
Nam Thừa Diệu quỳ xuống, ta và Âu Dương Hiến hiển nhiên cũng quỳ theo,
từ chỗ của ta nhìn sang, ta nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Khánh
phi nương nương hiện ra một tia khó hiểu khi nghe thấy lời nói vừa rồi
của Nam Thừa Diệu, ta chậm rãi hạ xuống đôi mi, nàng không rõ, nhưng ta
lại rất rõ ràng.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn chúng ta một lát, lại
tiếp tục lên tiếng, sự tức giận đã được khống chế không còn nhìn thấy
dấu vết, trong giọng nói chỉ mang theo một chút thản thiên trào phúng:
“Giả dạng nhằm vu oan hãm hại? Có thể sao chép giống như vậy sao? Chữ
của hắn là do đích thân trẫm cầm tay dạy dỗ, trẫm sao lại không biết?”
Lúc hoàng thượng nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía Nam Thừa Diệu, có lẽ trong lòng đã tồn tại sự nghi ngờ.
Trong lòng ta lặng lẽ thở dài, tình cảnh này, sao lại không nghi ngờ đây?
Không đề cập tới Khánh phi nương nương, Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, đều là
người của Nam Thừa Diệu, chuyện bức văn tự này cũng là xuất phát từ
trong miệng của bọn họ, cho dù giống như vô tình nói ra, nhưng mà thân
phận cùng với lập trường thì vẫn còn đó, vì vậy hoàng thượng không thể
nào mà không nghi ngờ.
Mà hiện tại, chuyện bức văn tự kia cho dù Nam
Thừa Diệu đã tỉ mỉ dày công xếp đặt để gây rối loạn, nhưng mà Đổng Địch
đã chết, Đổng thị bị diệt vong, tình cảnh không có người đối chứng,
hoàng thượng cũng không thể chỉ vì một bức văn tự này mà phế đi thái tử, đạo lý này ta hiểu rõ, đương nhiên Nam Thừa Diệu cũng không thể không
rõ.
Cho nên, hắn mới quỳ xuống đất lên tiếng giải vây cho thái tử,
bởi vì dù rằng không thể hoàn toàn giải trừ sự nghi ngờ của hoàng thượng với hắn, nhưng ít nhất ở trên nét mặt, hắn cũng không để lộ ra nửa phần không phải.
Mà việc bày bố lần này, làm như vậy cũng không phải vì
muốn lật đổ thái tử, chỉ cần ở trong lòng hoàng thượng xuất hiện một
chút nghi kỵ cùng không tín nhiệm với Đông cung, thế là đã đủ.
Nhưng
mà, sự việc đi đến tận đây, hiển nhiên hoàng thượng đã bắt đầu hoài nghi Nam Thừa Diệu, như vậy bất luận là hắn ứng đối thế nào thì cũng dễ dàng làm tăng thêm sự nghi ngờ của hoàng thượng với hắn.
Cho nên, hắn lựa chọn cách bình tĩnh trầm mặc quỳ xuống đất, vừa không bỏ đá xuống
giếng, mà cũng không tiếp tục lên tiếng giúp thái tử giải vây, dưới con
mắt đánh giá, nhìn không rõ suy nghĩ của hoàng thượng, nét mặt của hắn
vẫn không có nửa phần không ổn, để cho thiên tử tự mình suy xét định
đoạt.
Cả Tuyên Chính điện vẫn một mãnh tĩnh mịch, vì vậy, tiếng bước
chân đi qua đi lại của hoàng thượng lại càng rõ ràng, Khánh phi nương
nương ngồi trên thềm ngọc có lẽ cũng đã phát hiện hoàng thượng đã sinh
lòng nghi ngờ với Nam Thừa Diệu, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra chút hoảng
loạn, nhưng mà, lại không có cánh phá vỡ cục diện bế tắc này.
Ta hiểu rõ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, dây dưa
càng lâu, sự nghi ngờ trong lòng hoàng thượng lại càng nhiều, trong lòng khẽ thở dài, nhưng gương mặt vẫn hiền dịu kính cẩn cúi mình, nhẹ nhàng
lên tiếng—-
“Phụ hoàng, nhi thần có mấy câu, không biết có nên nói hay không?”
Tấm lưng đang quỳ của Nam Thừa Diệu dường như cứng đờ, đưa mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, hắn kiên quyết lên tiếng với ta: “Việc triều đình, một nữ nhân như ngươi sao có thể can thiệp vào, còn không mau tạ tội với phụ
hoàng!”
Tuy là giọng trách mắng, nhưng sao ta lại không biết là hắn
đang muốn tốt cho ta, chuyện lần này cũng không giống như chuyện lần
trước, ta nghĩ, nếu không phải vì hoàng thượng hạ chỉ muốn ta vào cung,
hôm nay nhất định hắn sẽ không đưa ta đi cùng, ta biết hắn không muốn ta bị cuốn vào chuyện đấu tranh chính trị —-rơi vào vòng xoáy mưu mô tranh đoạt đầy máu tươi này, chỉ khi cách càng xa thì mới càng bình an.
Vì vậy, cho dù hiện tại ta có thể nói ra điều gì làm hoá giải thời khắc
căng thẳng này thì hắn vẫn muốn ngăn cản ta, như vậy, ta vì hắn làm chút chuyện trong khả năng của mình, thì có cái gì là không được?
Hoàng
thượng thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Thừa Diệu, sau lại nhìn ta lên
tiếng: “Không sao, trẫm muốn nghe nàng nói, đây không chỉ là việc triều
đình, mà còn là việc nhà.”
Vì thế ta kính cẩn nghe theo, hạ xuống ánh mắt, dịu dàng mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết thư pháp,
cho nên không thể nói bức văn tự này có thật sự xuất phát từ tay của
thái tử hay không. Nhưng mà, cho dù bút tích trên quyển trục này thật sự là do thái tử điện hạ viết, nhi thần cũng tuyệt đối không tin thái tử
sẽ có bất kỳ liên hệ nào với nghịch thần tặc tử.”
Hoàng thượng bình
tĩnh lên tiếng hỏi: “Dựa vào cái gì? Ngươi gả vào Tam vương phủ chưa
được bao lâu, càng không có nhiều lần tiếp xúc với thái tử, sao có thể
khẳng định chắc chắn như vậy?”
Ta nhìn thấy ánh mắt Nam Thừa Diệu
chợt loé, giống như dự định sẽ lên tiếng, vì vậy vội bước trước một
bước, nhẹ giọng đáp: “Đúng là nhi thần chưa từng được tiếp xúc nhiều với thái tử điện hạ, nhưng trong thời gian ở Nghiệp Thành, nhi thần từng bị bọn nghịch tặc Đổng thị giam giữ ở trong Đổng phủ, cho nên biết hắn là
người rất thích học đòi văn vẻ, thu thập danh thơ tranh chữ ở khắp nơi,
văn tự của thái tử điện hạ sớm đã nổi danh thiên hạ, trong khi gia sản
mà Đổng thị vơ vét được rất nhiều, như vậy, nếu hắn muốn tìm một bức
cũng không phải là chuyện không thể.”
Hoàng thượng không nói gì, sắc
mặt vẫn thâm trầm, vì thế ta tiếp tục dịu dàng nói: “Phụ hoàng, thái tử
điện hạ luôn là người nhân từ hồn hậu, cả triều đều biết, nên nhất định
không thể dính dáng đến bọn nghịch tặc mưu phản, làm ra chuyện ngỗ
nghịch như vậy, xin phụ hoàng suy xét.”
Hoàng thượng nhìn ta thật
lâu, sau mới thản nhiên lên tiếng: “Từ ngày ngươi gả vào hoàng thất tới
nay, thái độ đối nhân xử thế vẫn luôn khiêm tốn, làm đúng bổn phận của
mình, cũng không thường xuyên qua lại với thái tử, tại sao hôm nay lại
vì chuyện của hắn mà cố gắng tranh thủ như vậy?”
Ta hít sâu một hơi,
càng tỏ ra vẻ cung kính ngoan hiền, giọng nói hơi mang theo chút lo sợ
luống cuống: “Nhi thần đã gả cho Tam điện hạ, hiển nhiên lấy phu làm
trời, xem phụ thân huynh trưởng của điện hạ cũng như phụ thân huynh
trưởng của mình, xem người thân của điện hạ cũng như người thân của
mình. Nhi thần thật sự không muốn thấy, bởi vì một bức văn tự nhỏ mà làm tổn thương tình cảm phụ tử giữa phụ hoàng và thái tử điện hạ, cũng
không muốn nhìn thấy, bởi vì một bức văn tự mà khiến hai huynh đệ thái
tử điện hạ và Tam điện hạ sinh ra sự ngăn cách nghi kỵ. Vì vậy lúc này
mới nhất thời không nghĩ nhiều đến lễ nghi, đem hết thảy những lời trong lòng nói ra, xin phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng thượng lại không nói gì, vẫn trầm mặc, nét mặt kín đáo.
Mà Nam Thừa Diệu thì bước quỳ đến bên cạnh ta, cùng ta đối mặt với Hoàng
thượng, lên tiếng nói: “Phụ hoàng, phi thiếp của nhi thần không hiểu
chuyện, tự ý nói xằng quấy nhiễu thánh nhân, nhưng mà những lời nàng nói cũng chính là những suy nghĩ trong lòng nhi thần, xin phụ hoàng minh
xét.”
Hoàng thượng nhìn chúng ta thật lâu, cuối cùng chậm rãi cười: “Diệu nhi, hôm nay ngươi có thể làm như vậy, trẫm rất vui mừng.”
“Đây là bổn phận mà nhi thần phải tuân thủ, không dám nhận lời khen ngợi của phụ hoàng.” Nam Thừa Diệu điềm tĩnh trả lời như trước.
Hoàng thượng
khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó đem tầm mắt dời về phía ta, vẻ mặt lại dần
trở nên phức tạp khó dò, tuy rằng ông ta vẫn mỉm cười lên tiếng, nhưng
nụ cười kia lại ẩn giấu quá nhiều thâm ý không thể nhìn rõ: “Mộ Dung
thừa tướng đem một thiên kim hiểu rõ đạo nghĩa như vậy gả vào hoàng
thất, đúng là có lòng trung thành đáng khen, trẫm có phải nên cảm tạ
hắn.”
Trong lòng vừa mới thả lỏng, đột nhiên nặng trĩu, mà đôi mắt
của Nam Thừa Diệu cũng tối sầm lại, đang định mở miệng, hoàng thượng đã mỉm cười lờ đi, một lần nữa bước lên thềm ngọc, xua tay ý bảo chúng ta
đứng lên: “Tất cả đứng lên đi, quỳ làm gì, chỉ vì một bức văn tự nho nhỏ mà căng thẳng như vậy, nếu truyền ra ngoài còn không trở thành chuyện
cười cho bá quan văn võ hay sao.”
Hoàng thượng mỉm cười sâu xa, khẽ
gật đầu, sau đó tầm mắt dời đi, liền có thái giám khom người bước đến
thu dọn quyển trục bị hoàng thượng ném trên mặt đất, sau đó im lặng lui
ra ngoài.
Ta hạ xuống đôi mi, hiểu rõ hoàng thượng muốn đem việc này
cho qua, mà bức văn tự kia hơn phân nửa là không tiếp tục được lưu giữ.
Nhưng mà, dù huỷ đi bức văn tự kia, nhưng vẫn không huỷ được sự nghi kỵ trong lòng.
Hiện giờ, nét mặt của hoàng thượng càng thờ ơ tránh né, càng thể hiện rõ sự nghi kỵ của ông ta đối với thái tử.
Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy giọng nói hoàng thượng lần nữa vang lên: “Ầm ĩ lâu như vậy, trẫm cũng đã mệt mỏi, buổi tối còn có Lễ Chúc Mừng, trước
tiên các ngươi cứ đến ngự hoa viên đi dạo, nếu mệt thì đến Lưỡng Nghi
điện nghỉ ngơi, không cần phải xuất cung phiền phức, cũng không cần ở
bên trẫm.”
Nam Thừa Diệu đáp một tiếng “Vâng”, Khánh phi nương nương
lập tức mỉm cười tiến đến dìu hoàng thượng: “Bệ hạ, thần thiếp đưa người về Khánh Dương cung nghỉ ngơi một chút, người thấy thế nào? Thần thiếp
đã căn dặn Bảo Yến hầm tổ yến từ sáng sớm, người nên uống một chút để
thông giọng, được không?”
Hoàng thượng gật đầu, cười nhẹ với Khánh
quý phi rồi cùng bước ra Tuyên Chính điện, ta cùng Nam Thừa Diệu, Triệu
Mạc và Âu Dương Hiến đi theo cung tiễn.
Mãi cho đến khi ngự giá của
thiên tử biến mất sau ngự hoa viên, không thể tiếp tục nhìn thấy, lúc
này Triệu Mạc mới nhìn ngó xung quanh, chắc rằng không có một ai, mới
thở ra một hơi, cười nói rất nhẹ: “Điện hạ, ngày sau nếu người không thể kế thừa ngôi vua, e rằng thần có mấy cái đầu cũng không giữ được.”
Âu Dương Hiến lấy khuỷu tay đẩy Triệu Mạc một cái, nói nhỏ: “Còn đang
trong cung, nói chuyện nên cẩn thận một chút, bất quá vừa rồi ngươi đúng là . . .”
Vừa nói vừa buồn cười.
Sắc mặt Triệu Mạc cứng đờ, tuy
là thẹn quá hoá giận, nhưng vẫn chú ý hạ giọng không để người bên ngoài nghe thấy; “Ngươi còn cười, sớm biết quỳ xuống đất mất mặt như vậy, ta
để cho ngươi làm!”
Âu Dương Hiến cười to thành tiếng, mà ta cho dù trong lòng có hơi nặng nề, cũng khó tránh bị bọn họ trêu cười.
Lơ đãng đảo mắt, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm như đêm của Nam Thừa
Diệu, hắn không để ý đến sự vui đùa của Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, chỉ
là nhìn ta thật sâu, qua một lúc lâu mới yên lặng thở dài: “Vẫn là khiến nàng bị liên luỵ.”
Ta mỉm cười, giọng nói nhẹ nhõm: “Điện hạ không
phải đã nói, nếu gả vào Tam vương phủ, cũng đừng nghĩ đến chuyện bàng
quan đứng ngoài hay sao?”
Hắn không hề cười, vẫn nhìn ta như trước, lẳng lặng lên tiếng: “Không hối hận sao?”
Trong đầu của ta, bỗng nhiên nhớ đến cái nhìn cuối cùng của hoàng thượng
trước khi rời đi, tuy rằng trên nét mặt là nụ cười như trong ánh mắt lại tối tăm khó hiểu.
Không phải là ta không biết, hành động hôm nay, có lẽ sẽ vô tình để lộ việc ta cố ý khiêm tốn nhẫn nhịn, e rằng nó sẽ
khiến hoàng thượng ngờ vực băn khoăn đối với ta và đối với cả Mộ Dung
gia, sợ rằng ta sẽ đem bản thân cùng cả gia tộc đưa đến nơi đầu sóng
ngọn gió, nhưng mà —-
Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm thâm trầm kia,
chậm rãi lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhưng nhấn mạnh từng câu từng chữ:
“Chuyện ngày hôm nau, không phải là những hành động mà một nữ nhân của
Mộ Dung gia nên có, thế nhưng, đó là điều mà Tam vương phi Nam Triều và
một người thê tử phải làm. Cho nên, Thanh nhi cũng không hối hận.”