Một hồi phong ba, cứ như vậy mà chìm xuống.
Thái tử là người chịu trách nhiệm chuẩn bị yến tiệc ở Thanh Hoà điện. Với
tội danh “Không làm tròn trách nhiệm”, “Quản giáo không nghiêm” và “Phụ
lòng Thánh ân”, cấm túc ở Đông cung một tháng, phạt nửa năm bổng lộc.
Mà ngày ấy, mấy trăm cung nữ thái giám ở Ngự Thiện Phòng, vì một tiếng của Hoàng thượng, toàn bộ bị trượng lễ.
Đó cũng không phải là án oan đầu tiên trong Tử Kinh cung, và cũng không phải là cuối cùng.
Ta khẽ hạ ánh mắt, cố gắng che giấu những cảm xúc không thích hợp.
“Ồn ào lâu như vậy, trẫm cũng mệt mỏi, buổi thượng triều hôm nay huỷ bỏ, các ngươi cũng lui xuống đi.”
Hoàng thượng mệt mỏi phất phất tay, một đám đại thần trong Dục An sảnh liền
lặng lẽ khom người lui ra ngoài, vị Mạnh thái y vừa mới bắt mạch cho ta
trước khi lui xuống liền nhanh chóng liếc mắt nhìn ta một cái, vẻ mặt
dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi, bởi vì không khí trong Dục An
sảnh đang rất âm trầm rét lạnh, nên cuối cùng vẫn lặng lẽ thu lại lời
nói giữ mình, rời khỏi Dục An sảnh, đi về phía Đông Noãn Các của Nam
Thừa Diệu.
Tuy rằng ta có hơi nghi hoặc, nhưng lập tức nhớ đến Thuần
Du Ý, trước đây khi hắn bắt mạch cho ta đã cảm thấy rất thích thú si mê
với “Hoạ tấn như sương”, có lẽ vị Mạnh thái y này cũng nhìn ra được một
phần nào đấy, mà giờ phút này, thật sự ta không còn tâm tư tìm hiểu suy
nghĩ của ông ta.
“Chuyện vừa rồi, Tam vương phi thấy thế nào?” Đợi
cho đám người Hoàng Cung hoàn toàn rời khỏi Dục An sảnh, giọng nói thản
nhiên của hoàng thượng lại vang lên, trên nét mặt tuy rằng thờ ơ không
chút để ý, nhưng mà đôi mắt kia lại chăm chú lướt qua gương mặt của ta,
không hề bỏ sót một phân nào.
Trong lòng khẽ thở dài, hiểu rõ cho dù
Hoàng thượng thịnh nộ, nhưng cũng không hoàn toàn không nghe lọt những
lời vừa rồi của Hoàng Cung.
Nếu như chuyện hạ độc thật sự do thái tử
gây ra, như vậy đúng là ẩn giấu tâm tư phản nghịch, cùng với việc kết bè kéo cánh, bất kể thế nào hoàng thượng cũng không bỏ qua cho hắn, cho dù hiện giờ vì tình hình không thích hợp mà trì hoãn, nhưng lòng nghi kỵ
đã cắm sâu vào trong suy nghĩ không chịu rời đi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, liền nhanh chóng phát tán thành một bụi gai chết người.
Nhưng nếu, thái tử thật sự vô tội, như vậy nghĩa là có người có ý định hãm
hại, mà sau thái tử thì người có thế lực lớn nhất chính là Tam hoàng tử, hiển nhiên cũng là hiềm nghi lớn nhất.
Ta âm thầm hít sâu một hơi,
cố giữ bình tĩnh, lại mang theo vẻ run rẩy rõ ràng, nhìn về phía Hoàng
thượng, khoé môi cứng đờ: “Nhi thần, nhi thần cho rằng, nhi thần cho
rằng . . .”
Lời nói đứt quãng nhưng vẫn miễn cưỡng thốt ra, giống như dù cho đang sợ hãi vô cùng nhưng vẫn cố chấp gắng gượng, chỉ là, rốt
cuộc cũng không thể chống đỡ như đây đàn đang căng cứng bỗng nhiên
“Tách” một tiếng đứt lìa, cả người cũng như diều đứt dây, liền xụi lơ
ngồi trên mặt đất, nước mắt tí tách như mưa.
“Phụ hoàng . . . rốt
cuộc thì Điện hạ xảy ra chuyện gì . . . Phụ hoàng . . . Nhi thần có thể . . .có thể gặp người hay không . . . “
Trong một khắc, ta không thể
kiềm nén run rẩy mà sợ hãi khóc lên, ta nhìn thấy vẻ lạnh cứng vốn có
trên gương mặt của hoàng thượng đã chậm rãi dịu đi đôi chút.
Ta biết, có lẽ ông ta cũng không tin Nam Thừa Diệu lại có thể không tiếc tính
mạng của mình để làm ra ván cờ này, nhưng vẫn khó tránh khỏi có một chút nghi ngờ hoài nghi, hiện tại, thấy ta như vậy, e là những nghi hoặc đó
cũng đang chầm chậm giảm đi.
Chỉ là, ta hạ xuống ánh mắt, thật không
muốn hiểu rõ bản thân làm như vậy có phải xuất phát từ chủ tâm hay
không, nhưng đến cùng thì ta đã làm ra trận gió đầu tiên thôi thúc bụi
gai kia sinh sôi.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Sơ Ảnh cuống quít bước đến đỡ ta.
Ánh mắt hoàng thượng khẽ lướt qua, lập tức liền có cung nữ bước đến dìu ta
đứng dậy, giọng nói của Thánh thượng mang theo vài phần dịu dàng: “Ngươi không cần quá lo lắng, Diệu nhi là long tử chí tôn, lại được các danh
thủ trong thái y viện chăm sóc, sẽ không có việc gì, hiện giờ hắn đang
nghỉ ngơi ở Đông Noãn Các, cũng nên bảo bọn họ mang ngươi đi gặp hắn.”
Ta vẫn không ngừng rơi lệ như trước, yếu đuối vô lực lên tiếng nói: “Tạ phụ hoàng.”
Hoàng thượng nhìn ta, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng: “Ngươi cũng không cần cảm tạ Trẫm, Diệu nhi là thay Trẫm nên mới —”
Lời của ông ta đột nhiên ngừng lại, cũng không nói thêm gì, chỉ mệt mỏi đưa tay xoa nhẹ lên huyệt Thái Dương: “Ngươi đi đi, nếu hắn tỉnh lại thì
ngươi cứ mói, Trẫm về Định Càn cung nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ trở
lại thăm hắn.”
Ánh mắt rũ xuống, khẽ đáp “Vâng”, giọng nói Khánh phi
nương nương lại chứa đựng vẻ thân thiết, lên tiếng với Hoàng thượng: “Bệ hạ, có phải đầu người lại đau, để thần thiếp dìu người quay về Định Càn cung.”
“Không cần, Lý Khang An đưa Trẫm trở về là được.” Hoàng
thượng cầm tay Khánh phi, mở miệng nói: “Nàng ở lại với đứa trẻ này, một mình nàng rất đáng thương.”
Khánh quý phi đáp lời, đứng dậy đưa Hoàng Thượng ra Dục An sảnh, hiển nhiên ta cũng phải đi theo phía sau.
Đợi khi Thánh giá đã ra khỏi Dục Thuận điện, Khánh phi nương nương mới xoay người, đúng lúc tầm mắt của chúng ta chạm nhau, nàng cười như không
cười, liếc mắt nhìn ta: “Thật không ngờ, tình cảm giữa Tam vương phi
cùng Tam điện hạ lại thắm thiết như vậy, đi thôi, Bổn cung cũng nên đi
đến Đông Noãn các.”
Ta không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau nàng vào Đông Noãn các, một đám thái giám cung nữ cùng bốn vị thái y túc trực ở Đông Noãn các vội vàng thỉnh an chúng ta.
Khánh phi nương nương tuỳ ý phất tay, ra hiệu cho bọn họ, lại nhìn về phía bốn vị thái
y, giọng nói không được vui: “Sao chỉ có bốn người các ngươi, những
người khác đâu?”
Một người trong đó tiến lên một bước, khom người
đáp: “Khởi bẩm nương nương, bốn vị thái y Mạnh, Tề, Lương, Tống tuổi tác đã cao, tối hôm qua lại sắc thuốc cả một đêm, hiện giờ Tam điện hạ đã
không còn đáng ngại, cho nên vi thần phụng chỉ để các vị ấy trở về Thái ý viện nghỉ ngơi, sau đó lần lượt luân phiên.”
Khánh phi nương nương mỉm cười, tầm mắt như có như không phóng về phía Khánh thái y, ẩn giấu vẻ lo lắng.
Khánh thái y chú ý xung quanh rồi hơi gật đầu với nàng, lúc này nàng mới hoàn toàn thả lỏng đôi mày, ung dung mà có hơi kịch liệt lên tiếng: “Bạch
thái y, ngươi chủ quản Thái Y Viện, nếu đã quyết định luân phiên túc
trực thì nên đích thân lo liệu, nhưng mà, ta nhắc nhở ngươi, Tam điện hạ chính là hoàng tử được Thánh thượng sủng ái nhất, nếu điện hạ có xảy ra chuyện gì, mấy người các ngươi đều không thể gánh nổi tội trạng.”
Bạch thái y vội vàng đáp “Vâng”, Khánh quý phi tuỳ ý hỏi vài câu về tình
hình của Nam Thừa Diệu, nàng nghe cũng không mấy quan tâm, ta biết nàng
đã có được đáp án từ cái gật đầu vừa rồi của huynh trưởng nàng.
Quả
nhiên, không lâu sau, Khánh quý phi vung tay ngọc lên, mở miệng nói:
“Các ngươi đi xuống đi, ta và Tam vương phi ở đây trông Tam điện hạ,
cũng có vài lời muốn nói, khi có việc sẽ gọi các ngươi.”
Đợi khi thái y đều thối lui, nàng liền căn dặn Bảo Yên đang đứng phía sau: “Tam điện hạ cần nghỉ ngơi, không được để kẻ nào quấy rầy, ta và Tam vương phi ở
đây, ngươi đi ra ngoài trông coi, cũng đừng cho ai bước vào, cẩn thận
một chút.”
Bảo Yên lanh lợi đáp “Nương nương yên tâm”, liền lặng lẽ
dẫn Sơ Ảnh cùng một đám thái giám cung nữ lui ra ngoài, Sơ Ảnh không
đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể đi theo ra ngoài, không ngừng quay đầu
nhìn ta, ta khẽ gật đầu trấn an, sau đó nàng mới nhu thuận mà bước ra
cửa.
Đợi khi bốn bề vắng lặng, đôi mắt yêu kiều của Khánh phi nương
nương mới không tiếp tục kiềm chế mà nhìn về phía rèm giường, nhìn vào
bóng dáng Nam Thừa Diệu, sau một lúc lâu, mới chậm rãi dời đi, ép buộc
bản thân ngồi xuống vị trị chủ toả bên trong Đông Noãn các, giọng nói
bình thản: “Ngươi qua xem đi.”
Ta chầm chậm bước tới, Nam Thừa Diệu
vẫn chưa tỉnh, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt lại tái nhợt, đôi môi không có chút máu, ấn đường vẫn còn âm khí lờ mờ.
Trong lòng hoảng hốt, một
tay cuống quít giữa lấy cánh tay hắn như không muốn xa rời, một tay kia
âm thầm đặt lên mạch, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại kéo chăn phủ lên cánh tay hắn.
Mạch tượng của hắn mặc dù yếu, nhưng
đã vững vàng phần nào, trong cơ thể vẫn còn dư độc, nhưng cũng không còn tổn hại gì, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng là có thể hồi phục, tình trạng
nguy hiểm đã qua.
Chỉ trong nháy mắt, Khánh phi nương nương đã nhìn
thấy động tác của ta, nhưng vẫn im lặng không nói một lời, ta biết rõ sự tình giữa nàng và Nam Thừa Diệu, nhưng ở điểm này, nàng lại không hề
biết.
Cũng giống như chuyện “Châu lan đại phương” này, nàng cũng
không chắc rằng ta có hiểu rõ sự tình hay không, có hay không có tham dự vào chuyện này, cho nên hiện giờ, nàng chỉ có thể ngồi ở trên ghế chủ
toạ, ánh mắt che giấu vẻ u oán không đành lòng, khó có thể nhìn thấy.
“Trong một lúc, Tam điện hạ cũng không thể tỉnh lại, nếu như Vương phi đã thấy người, không bằng trước hết nên hồi phủ, ta gọi Bảo Yên tiễn ngươi.”
Qua một lúc lâu, giọng nói của Khánh phi nương nương vang lên mang theo vài phần không kiên nhẫn, ta khẽ thở dài, hiểu rõ vì sao nàng lại cùng ta
bước vào, còn bảo hạ nhân lui xuống, làm như vậy, chẳng qua là vì thời
khắc này.
Dù sao là thân đế phi, tuyệt đối không có khả năng cùng ở
một phòng với hoàng tử, nhưng nàng lại cố chấp giao tâm cho Nam Thừa
Diệu, vừa cho rằng ta chỉ là một nữ nhân nhu nhược có thể ức hiếp, cho
nên một mặt lợi dụng ta để che giấu, làm kẻ khác nghĩ rằng ta và nàng
cùng ở trong Đông Noãn các, một mặt lại bảo tỳ nữ tâm phúc âm thầm đưa
ta rời đi.
Ta hạ xuống ánh mắt, dịu dàng đáp: “Tạ nương nương quan
tâm, chỉ là Thanh nhi muốn đợi Điện hạ tỉnh lại, hầu hạ thật tốt, rồi
cùng nhau hồi phủ, cho dù có đợi bao lâu cũng không quan trọng.”
Khánh phi nương nương thản nhiên nói: “Ngươi không cần đợi, Hoàng thượng vừa
hạ chỉ, trước khi Tam điện hạ hồi phục, tất cả mọi chuyện sẽ do Tử Kinh
cung chịu trách nhiệm chăm sóc, thức ăn chi tiêu đều do đích thân Hoàng
thượng xem qua, Vương phi không có gì phải lo lắng.”
Ta càng kính cẩn nhu thuận trả lời: “Điều này là hiển nhiên, nhưng Thanh nhi vẫn muốn
đợi điện hạ tỉnh lại rồi mới yên tâm trở về phủ, nếu không, cũng không
thể giúp mọi người trong Tam vương phủ và phụ mẫu của Thanh nhi tiêu tan lo lắng, mong nương nương thứ lỗi.”
“Ngươi . . .” Khánh phi tức giận nói, nhưng liền phát hiện bản thân quá khinh suất, nhanh chóng thu lại
vẻ tức giận bên ngoài, nhìn ta không nói một lời, cũng không biết là
đang suy nghĩ điều gì.
Ta vờ như không biết, cũng giống như chưa từng nhận ra, ngược lại còn đứng lên, vừa khó hiểu vừa lo sợ hỏi: “Nương
nương có gì căn dặn? Hay là, Thanh nhi đã nói sai điều gì?”
Hiển
nhiên, nàng tìm không ra ta thất lễ ở đâu, trong một thoáng cũng không
nói gì, ánh mắt phức tạp mà có hơi lo lắng thoáng lướt nhanh về phía Nam Thừa Diệu, ngoài ra cũng không có bất kỳ hành động nào khác.
Dưới
đáy lòng dần dần dâng lên một loại cảm giác lạnh nhạt kì lạ, biết rõ
nàng là đang lo lắng điều gì, biết rõ nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ
nhân đáng thương, nhưng ta lại không muốn nhượng bộ một chút nào, thờ ơ
hời hợt nhìn nàng mệt mỏi lấy khăn tay khẽ lau gương mặt của mình.
Đúng lúc này, giọng nói Bảo Yên ở ngoài cửa vội vàng vang lên: “Nương nương, Vương công công trong cung hoàng thượng cầu kiến!”
Khánh phi nương nương hơi kinh hãi, thoáng điều chỉnh lại tâm tình cùng sắc mặt của mình, sau đó mới lên tiếng: “Cho hắn vào!”
Thái giám kia vừa vào cửa, Khánh phi liền cười nói: “Vương công công, chúng
ta mới rời đi không lâu, sao Lý công công lại phái ngươi tới.”
Ta
biết rõ Lý công công mà Khánh phi vừa nhắc đến hơn phân nửa chính là Lý
Khang An, tổng quản nội cung, vị Vương công công này đến đây, e là vì
chuyện có liên quan đến Hoàng thượng.
Quả nhiên, thái giám kia liền
nhanh miệng nói: “Ôi, nương nương, có chuyện không tốt, hoàng thượng chỉ vừa trở về Định Càn cung, đầu liền đau nhức, nên Lý công công mới phái
nô tài đến đây mời Bạch thái y, nô tài nghĩ, chuyện như vậy, sao có thể
không nói với nương nương, vì vậy hiện tại mới tự ý cầu kiến người.”
Khánh phi đưa mắt ra hiệu, Bảo Yên liền lanh lợi bước đến nhét một tờ ngân
phiếu vào trong tay áo của thái giám: “Làm phiền công công.”
Thấy thái giam kia vui mừng nhận lấy ngân phiếu, Khánh phi nương nương liền mỉm cười hỏi: “Các thái y đều đến sao?”
“Ngoại trừ Khánh thái y muốn ở lại Dục Thuận Điện chăm sóc Tam điện hạ, các
thái y còn lại đều đã qua, nương nương cũng nên nhanh đến đó, lúc nô tài vừa đi, đã nhìn thấy Tần nương nương, không biết có phải vì nghe thấy
tin tức mà vội vàng đi về phía Định Càn cung!”
Khánh phi gật đầu hài
lòng, thoáng nhìn qua Nam Thừa Diệu, vẻ uất ức lo lắng chợt loé rồi biến mất, nàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, liền khôi phục dáng vẻ quý phái
yêu kiều của một quý phi nương nương, thản nhiên lên tiếng với ta: “Một
khi đã như vậy, Bổn cung cũng không thể tiếp tục ở lại với Tam vương
phi, Vương phi lo lắng cho Tam điện hạ là phải, nhưng cũng nên để ý đến
thời gian, đừng để quá muộn.”
Ta khẽ đáp “Vâng”, sau đó nhìn Khánh
quý phi rời xa, lúc này toàn bộ Tử Kinh cung đều tập trung chú ý vào
Hoàng thượng, nên Dục Thuận điện vắng lặng đi không ít, có lẽ bởi vì vừa rồi Khánh phi đã căn dặn, hoặc là do Bảo Yên làm việc quá tốt, cả một
Đông Noãn các rộng lớn thế nhưng lại không hề có một người, ngay cả Sơ
Ảnh cũng không biết đi nơi nào.
Tự mình đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống.
Ta nhìn nét mặt anh tuấn không có chút máu của Nam Thừa Diệu, khi hắn ngủ
say, đã không còn vẻ thờ ơ lạnh lùng ngày thường, cũng không nhìn ra tâm cơ thâm trầm, chỉ tĩnh lặng như một bức tượng hài tử.
Không kiềm chế được mà chậm rãi vươn tay đến, khi đầu ngón tay chạm vào gò má tái nhợt của hắn, liền cảm nhận một nguồn nhiệt thấp hơn bình thường, khiến bản
thân không thể tự chủ mà co ro người lại, cho dù là ta biết rõ, tất cả
những chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cho dù là ta biết, hắn
sẽ không có việc gì.
Ngón tay của ta, nhẹ nhàng mà chầm chậm lướt
trên gương mặt của hắn, làn da hắn mát lạnh, từng chút từng chút, xuyên
qua đầu ngón tay, rót vào trong lòng của ta.
Dù rằng đã đè nén, nhưng những đau buốt cứ thế mà quấn quanh cùng nỗi sợ hãi chầm chầm thâm nhập vào xương cốt.
Ta nhớ lại, mới vừa rồi mình đã thôi thúc bụi gai kia sinh sôi trong lòng
Hoàng thượng thế nào, nhớ đến dáng vẻ dịu dàng xoa bụng của Diễm nhi ra
sao, nhớ lúc bản thân đối mặt với Khánh phi nương nương thì cái loại cảm xúc lạnh lùng ngang bướng mà xa lạ kia thế nào, cuối cùng là hung hăng
nhắm nghiền hai mắt.
Chưa từng có lúc nào ta chán ghét bản thân như
bây giờ, cũng chưa từng có lúc nào, ta lại sợ hãi bất lực như vậy, không thể nhìn thấy phía trước, cũng không biết mình làm vậy có đúng hay
không.
Ta mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt của Nam Thừa Diệu, hắn đã
nói, bất luận có chuyện gì xảy ra, ta phải tin tưởng hắn, nhưng mà ta
lại không biết, có phải thật sự là hắn muốn ta cái gì cũng không nghĩ,
mà chỉ toàn tâm dựa vào hắn hay không?!
Đối với bản thân hắn còn tàn nhẫn như vậy, thế thì đối với người ngoài có cái gì mà không đành lòng?
Ngay cả bản thân mình mà hắn cũng không để tâm đến, ta thật không biết trong thiên hạ này, còn có cái gì có thể làm hắn lưu tâm?
Rốt cuộc cũng không còn sức lực tiếp tục chống đỡ, ta mệt mỏi chui đầu vào
giữa hai tay của mình, che giấu thật sâu ánh mắt yếu ớt bất lực, nhưng
lại không có cách nào che giấu đáy lòng đang cuộn trào, không có cách
nào vùng vẫy thoát ra khỏi cái bóng đêm sợ hãi nặng trĩu mà bi ai này.