Chỉ một lát sau, cỗ kiệu loan phượng tơ vàng đã vững vàng dừng trước cổng
chính của Tướng phủ, Sơ Ảnh đỡ ta xuống kiệu, bọn hạ nhân vốn đang bận
rộn ở tiền sảnh đều vui mừng chạy đến vấn an, mấy tiểu nha hoàn vừa vui
cười vừa chạy vào phủ thông báo. Vương tổng quản cũng cười hề hà, nói
với ta: “Hôm nay đúng là ngày lành, phu nhân vừa mới than thở không biết đến khi nào mới có thể tới Tam vương phủ thăm Thanh tiểu thư, không ngờ tiểu thư đã tới.”
Khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười ấm
áp, bất chợt suy nghĩ, liền lên tiếng gọi tiểu nha hoàn đang định chạy
đi thông báo: “Các ngươi chờ một lát, để ta tự đi vào.”
Bọn tiểu
nha hoàn đều ngẩn người ra, Vương tổng quản lại cười nói: “Thanh tiểu
thư nói thế nào thì các ngươi cứ làm thế đó, vẫn chưa hiểu sao, tiểu thư muốn cho phu nhân một bất ngờ!”
Vừa nói xong, vừa tự mình dẫn ta vào cửa, lại căn dặn nha hoàn đưa Tần An đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Chúng ta đi thẳng một đường đến sân ngoài gian nhà của mẫu thân, đúng lúc
thấy Bích Chỉ bước ra, nàng đanh định lên tiếng vấn an, ta đã vội vàng
ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, cũng không để tâm đến vẻ nghi hoặc của
nàng, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười sau đó đi vào phòng của mẫu thân.
“Ta đã nói là không muốn gặp lại nàng, bảo nàng không nên đến nữa, nếu nàng không chịu nghe, ngươi cũng không cần phải tiếp tục thông báo với ta,
cứ trực tiếp mời nàng trở về!”
Vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp lên
tiếng nói gì đã thấy mẫu thân ngồi ở bàn trước, đưa lưng về phía ta,
giọng nói không thể ẩn giấu được những phiền muộn trong lòng.
“Có chuyện gì sao, người nào làm mẫu thân không vui như vậy?”
Tuy là mỉm cười khẽ hỏi nhưng trong lòng vẫn còn hơi hoài nghi, mẫu thân
vốn là người luôn ung dung bình tĩnh, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc nóng giận ra ngoài như vậy.
Hiển nhiên là mẫu thân không ngờ người
bước vào là ta, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy xoay
người, cố gắng đè nén cảm xúc, sau đó mới tiến đến nắm lấy tay ta, cười
nói: “Thanh nhi, sao con lại tới đây, những người bên ngoài thật không
biết đang làm cái gì, sao không ai đến báo cho ta biết.”
“Là con
không muốn các nàng nói, định cho người một bất ngờ,” ta nhìn thấy bên
môi của mẫu thân vẫn là nụ cười gượng, không khỏi có chút lo âu: “Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì làm mẫu thân phiền lòng như vậy.”
“Không có gì, chỉ là bọn hạ nhân không hiểu chuyện gây phiền hà.” Người vỗ vỗ
lên tay ta, sau đó đứng dậy khỏi bàn, tự mình rót tách trà bưng đến,
trên nét mặt lại là phong thái kiên định ôn hòa, đã không còn tìm thấy
một chút dấu vết buồn bực nào: “Đây là Bích Chỉ vừa mới mang tới, nóng
lạnh vừa phải, con uống đi.”
Tất nhiên là ta nhận ra mẫu thân
không muốn nói đến chuyện đó, tuy rằng vẫn còn chút không an tâm nhưng
cũng không muốn bắt ép người, vì thế ta mỉm cười nhận tách trà từ trong
tay mẫu thân, không nói gì mà cũng không hỏi thêm gì.
Còn mẫu
thân thì nắm lấy ta tay, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó bắt đầu thăm
hỏi từ việc ăn uống mỗi ngày đến thời gian nghỉ ngơi, không kể việc lớn
nhỏ đều hỏi qua một lượt.
Ta không biết có phải vì đang mang thai nên càng đặc biệt nhạy cảm, hay là bởi vì việc vừa rồi đã làm ta suy
nghĩ quá nhiều, ta cảm thấy mẫu thân dù đang chăm chú thăm hỏi mọi điều, nhưng trong ánh mắt của người luôn có một chút không yên lòng, và có
điều gì đó muốn nói rồi lại thôi, hình như những gì mà người thật sự
muốn hỏi cũng không phải là những điều này.
Ta thoáng suy nghĩ,
có phải là người muốn hỏi chuyện liên quan đến đại phu, không muốn mẫu
thân phải khó xử nên ta khẽ cười lên tiếng thay đổi câu chuyện: “Y thuật của vị Hoàng đại phu mà mẫu thân sắp xếp cho con rất tốt, người lại
trung hậu, đợi khi đứa bé bình an ra đời, nữ nhi nhất định phải cảm tạ
ông ấy.”
Ánh mắt mẫu thân biến sắc, cuối cùng cũng nắm lấy tay ta mà nói: “Thanh nhi, thật ra ta đã rất muốn hỏi con từ sớm, nhưng lại
không biết nên mở lời thế nào, sợ rằng một khi lỡ lời lại làm con đau
lòng, nếu hiện giờ con đã nói, vậy ta cũng dứt khoát hỏi cho rõ ràng —-
không phải trong cung đã có ý chỉ cho ngự y đến Vương phủ bắt mạch an
thai cho con sao, dù rằng là con không tin bọn họ thì tại sao con lại để ta và phụ thân an bài đại phu mà không đi tìm Tam điện hạ?”
Mặc
dù ta đã sớm đoán được trước sau gì mẫu thân sẽ hỏi chuyện này, nhưng
khi nghe thấy, ý cười bên khóe môi vẫn không kiềm được mà cứng đờ, ta
không muốn phụ mẫu bận lòng nhưng cũng hiểu được nếu ta không nói gì sẽ
lại khiến hai người càng lo lắng, đành phải lựa lời lảng tránh vấn đề
chính: “Tuy thái y trong cung giỏi, nhưng nhiều người cùng chăm sóc sẽ
có chỗ không tốt, nữ nhi lần đầu có thai, cái gì cũng không hiểu cho nên khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, trong khi Tam điện hạ lại bận rộn
chính sự, con không muốn để người phải quan tâm đến chút chuyện nhỏ
này.”
“Chuyện nhỏ, đây sao lại là chuyện nhỏ? Tam điện hạ là phụ
thân của đứa trẻ, đây chính là cốt nhục của người, dù cho có quan tâm
nhiều thế nào thì cũng không hề quá mức!” Mẫu thân lắc đầu, nhìn vào đôi mắt của ta, vẻ đau đớn xót thương càng ngày càng hiện rõ, thật lâu sau, người nắm lấy tay ta thở dài: “Đứa con ngốc nghếch, con không cần phải
tiếp tục giấu ta, những uất ức con phải chịu đựng, ta và phụ thân con
đều nhìn thấy, con không biết là chúng ta đau lòng thế nào đâu!”
Ta gượng cười, cũng không biết nên đối đáp thế nào, mẫu thân thì nhìn ta
rơi lệ: “Đỗ Như Ngâm kia vốn dĩ thân phận thấp hèn, thật không biết điện hạ vì cố tình hay vì bị ma quỷ ám ảnh, một thê tử hiền thục dịu dàng
như con không yêu, mà lại đem nàng ta nâng lên tận trời . . . Bây giờ
thì hay rồi, cả Thượng Kinh, thậm chí cả Nam Triều, có bao nhiêu là kẻ
xem Mộ Dung gia chúng ta như trò cười.”
Ta khẽ hạ ánh mắt, nói nhỏ: “Là nữ nhi bất hiếu, khiến phụ mẫu lo lắng . . .”
“Đây sao là lỗi của con?” Mẫu thân nhanh chóng cắt ngang lời ta, lời nói đầy thương xót: “Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu cũng không phải do con tự
nguyện, là ta và phụ thân con mới là người có lỗi, kỳ thật chúng ta vẫn
luôn nghĩ làm cách nào mới có thể bù đắp cho con, rốt cuộc lại nghĩ là
có nên hay không, biết rõ là con đang phải khổ cực như vậy, oan ức như
vậy, nhưng vẫn mặc kệ không can thiệp, để cho sai lầm cứ tiếp tục kéo
dài.”
“Mẫu thân sao lại nói như vậy, nếu như nữ nhi đã gả vào
Thiên gia, hiển nhiên là hiểu rõ con đường mình phải đi, nữ nhi chỉ mong muốn có thể che chở cho một nhà Mộ Dung chúng ta càng phồn vinh, người
trong gia đình bình an, thế là thỏa mãn.”
Ta nghe thấy giọng nói của mình nhẹ nhàng vang lên, giống như phát ra từ một nơi xa xôi nào đấy.
Làm sao mà không biết, vì cớ gì mẫu thân lại nói những lời như vậy trong
lúc này, trong đó đã ngầm có thâm ý, ta không phải là không hiểu rõ.
Chỉ là, chỉ là không muốn tin, cho nên mới phải nói ra để xác nhận.
Mẫu thân cũng không phát hiện ra vẻ khác thường của ta, chi lấy khăn tay
lau đi khóe mắt ướt lệ: “Con luôn là đứa bé hiểu biết như vậy, chỉ có
điều, thân là nữ tử, có rất nhiều chuyện chúng ta lực bất tòng tâm,
giống như, mặc dù con là Vương phi của Tam điện hạ, nhưng cũng không có
khả năng ngăn cản mâu thuẫn giữa Tam vương phủ và Đông cung đang càng
ngày càng sâu — Diễm nhi thì sau một hai tháng nữa sẽ chuyển dạ, nàng
lại không cứng cỏi được như con, ta đã đến phủ thái tử thăm nàng, hiện
tại cả ngày nàng đều lo lắng hốt hoảng, ta sợ rằng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?”
“Mẫu thân muốn ta khuyên can Tam điện hạ để yên cho mọi người sao?”
Có lẽ mẫu thân cũng không ngờ ta sẽ hỏi như thế, ngẩn ra một lúc, lại lắc
đầu thở dài nói: “Cho dù con chịu khuyên, sợ rằng Tam điện hạ cũng không chịu nghe.”
“Vậy mẫu thân muốn con làm thế nào?” Giọng nói của ta vẫn rất nhẹ như trước.
Mẫu thân nhìn ta một lúc lâu, tận sâu trong đôi mắt ẩn giấu quá nhiều cảm
xúc phức tạp mà ta không thể hiểu lại không có khả năng phân biệt, người rưng rưng lên tiếng từng chữ: “Thanh nhi, thật ra không cần ta nói, con cũng đã hiểu rõ, có phải không?”