“Tiểu thư, người còn chưa nghỉ?” Sơ Ảnh tự mình mang đến một chiếc áo choàng trắng tinh khoát lên vai ta, nhẹ giọng hỏi.
Ta khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, không biết có phải là vì lời của mẫu thân
mang đến cho ta rất nhiều cảm xúc, từ sau lễ quy trữ trở về, suy nghĩ
của ta luôn không kiềm được mà nhớ đến câu chuyện bí ẩn đó.
Ngước mắt nhìn thoáng qua chân trời, lãnh nguyệt như câu. Nếu như đã không
buồn ngủ, ta cũng không muốn cứ như vậy ở trong phòng, vì thế đứng dậy,
cười khẽ với Sơ Ảnh: “Ta đi ra ngoài một lát, rất nhanh liền trở về.”
Sơ Ảnh vốn là muốn đi cùng ta nhưng bị ta ngăn lại. Ban đêm gió lạnh, thân thể của nàng khi rớt xuống vực cũng bị hao tổn rất nhiều, kinh mạch
không chịu được lạnh. Hơn nữa, ta cũng cần yên lặng một chút, đem những
suy nghĩ mù mịt làm rõ.
Bước chân vô định, bất tri bất giác, khi ngước lên, trước mắt xuất hiện “Phong Lâm Vãn”.
Thời điểm ta mới vào Vương phủ, Tần An đã từng nói qua, nơi này, dường như là cấm khu trong Tam Vương phủ.
Vành môi ta thản nhiên vẽ nên ý cười, cho dù thế nào, ít nhất tối nay, nơi này có thể cho ta sự yên lặng.
Liễm từng nói qua, ta nhìn thì trông như hiền lương đoan trang, nhưng cuộc
sống trời cao biển rộng thế nào cũng đã trải qua, nên tư tưởng tự do
thoải mái, chịu không được gò bó. Ta có thể đem hết thảy mọi lễ nghi
phiền phức hoàn thành trọn vẹn, nhưng lại không để những quy củ đó chân
chính ràng buộc bản thân.
Nếu như là lúc khác, cho dù có chuyện
gì, ta cũng sẽ không bước vào một mảnh Phong Lâm này, bởi vì điều này có lẽ sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chỉ là tối
nay, sắc trời đã tối, Nam Thừa Diệu vẫn còn ở trong cung, hơn nữa cũng
sẽ không có ai tuỳ tiện đi vào, tất cả chuyện này, không thể nghi ngờ
đều tạo cho ta một nơi tuyệt diệu để lắng đọng tâm tình.
Ta bước
chậm vào bên trong “Phong Lâm Vãn”, gió đêm từ từ thổi tới. Nơi này bất
đồng với những tinh xảo xa hoa trong Vương phủ, yên tĩnh mà cổ xưa, ta
thật tình ưa thích.
Nhưng mà, môi của ta chậm rãi gợi lên nét
cười bất đắc dĩ, đúng thật người tính không bằng trời tính, tưởng có thể tìm được một nơi thanh tịnh, kết quả, sao lại vô duyên vô cớ để cho ta
gặp phải chuyện rắc rối.
Tiếng bước chân và giọng nói cách đó
không xa đang tiến dần, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người làm ta không
còn cách nào rời đi lặng lẽ. Cũng may là phong lâm rậm rạp, hơn nữa sắc
ngày dần tàn, nếu tìm ra chỗ ẩn thân tương đối, sẽ không dễ bị người
phát giác, như vậy, ta cứ đợi cho đến khi không còn ai sẽ rời đi.
Mới vừa đem mình ẩn trốn, liền nghe thấy giọng nói nữ tử truyền đến, hơi
thở có chút bất ổn, nhưng cũng mềm mại đáng yêu thấu xương: “Ngươi,
ngươi, chờ ta một chút! Ta bảo là ngươi dừng lại!”
“Ngươi cần ta ở lại, ta liền ở cùng ngươi ba ngày. Ngươi thật sự muốn đến Tam Vương phủ nhìn qua, ta cũng thoả mãn ý ngươi. Nhược Mai, còn cái gì mà ngươi chưa mãn nguyện sao?”
Giọng nói mang theo mệt mỏi, ẩn giấu vẻ thờ ơ,
lạnh nhạt, làm cho người khác mê muội, thần bí, không khí nặng nề trầm
lắng quanh quẩn không dứt, từng câu từng chữ như bắt lấy tâm hồn người.
Nàng kia hờn dỗi oán giận nói: “Chẳng qua là ta muốn tới, cũng đâu có gì kì
lạ! Nếu ngươi đối xử với ta chỉ bằng với một nửa ta đối với ngươi, thì
sao ta lại tuỳ hứng như vậy? Cũng không phải là ta không biết không hiểu rằng ngươi khó xử thế nào?”
Giọng nói của nam tử kia vẫn uể oải
như trước: “Nếu thật sự hiểu chuyện, liền trở về đi. Một hồi hắn tỉnh
lại không thấy ngươi thì làm cái gì bây giờ.”
Tuy là một câu quan tâm nhưng lại không có nửa phần lo lắng trong đó.
Còn giọng nói của nữ tử kia vẫn kiều mỵ không hề sợ hãi: “Ta ở trong súp hạ độc, khi trời còn chưa sáng hắn sẽ không tỉnh lại. Đừng lạnh nhạt với
ta như vậy, người ta nhớ ngươi đến tâm loạn, mà ngươi lại không thường
tiến cung thăm ta…”
Lời nói của nữ tử còn chưa dứt, không khí ám muội, hoàn toàn biến thành tiếng ưm mỵ người.
Ta bất chợt nhớ tới bản thân phải rời đi, cũng không muốn trông thấy bí
mật của người khác, những chuyện như vậy, biết được càng ít càng tốt.
Từ hoàn cảnh cuộc sống cùng với những việc đã trải qua làm ta có một thói quen giữ mình để không vướng phải rắc rối.
Giờ khắc này, nhân lúc đôi nam nữ kia đang triền miên mà không rảnh chú ý xung quanh, có lẽ, ta nên thuận lợi rời đi.
Nhẹ đứng dậy, còn chưa kịp bước một bước, vai trái tê rần, liền không thể
nhúc nhích một chút. Một hòn đá nhỏ vô thanh bay đến, vừa đúng lúc điểm
trúng huyệt đạo của ta.
Tiếng nói nam tử trầm thấp mị hoặc lần nữa vang lên: “Hiện tại đã có thể trở về đi?”
Nàng kia hiển nhiên còn chưa kịp hoàn hồn từ cái hôn kích thích vừa rồi, vẫn còn ngâm nga khe khẽ âm thanh mê người. Mà nam tử từ trong ngực lấy ra
sáo ngọc, nhẹ thổi lên.
Một khúc chưa hoàn, một Hắc y nam tử xuất hiện mang theo vẻ cung kính lạnh lùng đứng ở một bên, cũng không nói gì.
“Nguyệt Huỷ, đưa nàng trở về. Thuận tiện, hoàn thành việc ta giao.”
Hắn thản nhiên phân phó, một lần nữa gió mạnh thổi lên.
Đoán chừng không sai người kia hẳn đã rời đi.
Tiếng bước chân đi về phía ta càng ngày càng gần chậm rãi mà thong thả, ta lập tức hiểu ra huyệt đạo trên vai là do hắn áp chế.
Dưới ánh trăng, áo bào nam tử ánh hồng sắc, chầm chậm đến trước mặt ta, tuấn mỹ như thần, gương mặt mang theo ý cười nhưng đôi mắt lại lạnh như hàn
tinh.
Quý khí tự nhiên không cần khoa trương vẫn rõ ràng, thờ ơ không chút để ý, càng khiến hắn thêm phần ma mị.
Ngay lập tức ta có thể xác nhận thân phận của hắn.
Đương triều Tam hoàng tử Nam Thừa Diệu, phu quân mà ta chưa từng gặp mặt.
Chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu gặp lại rơi vào tình cảnh như vầy.