Sau khi triệu tập các quan viên Hàn Lâm Viện, cách khoảng thời gian lại tiến hành ‘Đại khảo’. Dựa theo thành tích thi mà phân thành bốn bậc, bậc nhất bậc nhì thì thăng quan, bậc nhất đặc biệt được trọng dụng, tam tứ thì bị phân ra chỗ riêng.
Mấy tháng sau, đại khảo kết thúc. Lúc này Hàn Lâm Viện có hai kỳ tích. Một là bảng nhãn lang Du Tín đứng đầu, trạng nguyên lang Lăng Bỉnh Chủ chỉ xếp thứ hai. Hai là tuy Du Tín có thành tích tốt hơn, người được thăng ba cấp lại là Lăng Bỉnh Chủ.
Ngự hoa viên. Hoàng thượng ngồi trên ghế vàng, Quý Phỉ Nhiên rất quy củ đứng một bên. Cung nữ cầm hoàng bào, hoàng thượng vừa duỗi tay cho mặc vừa nói: “Phỉ Nhiên, khảo thí lần này thật chẳng ra đâu vào đâu.”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Dương đại nhân chấp chưởng viện học sĩ, hoàng thượng sao lại hỏi Phỉ Nhiên.”
Hoàng thượng chỉ y, ngón tay run lẩy bẩy: “Ngươi… ngươi.” Quý Phỉ Nhiên vẫn chỉ cười.
Hoàng thượng nghĩ nghĩ chốc lát, nói: “Có phải ngươi để bụng chuyện trẫm cách chức ngươi không?”
Quý Phỉ Nhiên lắc hoa: “Phỉ Nhiên không bận tâm mấy thứ đó, hoàng thượng không cần để tâm.” Hoàng thượng nhìn nhìn y, cười nói: “Ngươi thành thật như vậy thật khiến trẫm có chút không quen.”
Lúc này thái giám đi tới: “Hoàng thượng, Du đại nhân đã tới.” Hoàng thượng nói: “Truyền.” Thái giám đi ra. Chốc lát sau, Du Tín mang vẻ mặt đầy ý cười đi tới. Quý Phỉ Nhiên thấy hoàng thượng không để ý tới mình, trừng mắt nhìn hắn. Du Tín vẫn mỉm cười gật đầu, hành lễ với hoàng thượng.
Ban ngồi, vừa thấy biểu tình Du Tín, quay đầu lại nhìn quả nhiên Quý Phỉ Nhiên đang nháy mắt ra hiệu. Hoàng thượng mắng: “Phỉ Nhiên, ngươi đàng hoàng lại cho trẫm!” Quý Phỉ Nhiên cắn cắn môi: “Là hoàng thượng nói nhìn Phỉ Nhiên thành thật thấy không quen.”
Hoàng thượng hít một hơi sâu, mới nói: “Nếu Tề Tộ không chết thì sao ngươi biến thành thế này.” Lời vừa ra khỏi miệng, chính Hoàng thượng cũng thấy không ổn. Quý Phỉ Nhiên chỉ cười, cúi người chào: “Vi thần xin lui xuống trước.”
Hoàng thượng muốn nói lại thôi, chỉ phất tay để y lui xuống.
Lúc Quý Phỉ Nhiên đi qua, Du Tín chợt thấy vành mắt y đỏ lên. Du Tín còn tưởng mình hoa mắt, vội quay đầu, Quý Phỉ Nhiên đã đi xa.
Hoàng thượng nhìn theo bóng lưng Quý Phỉ Nhiên, lắc đầu, nói với Du Tín: “Mấy ngày nữa phiên bang tới, ta định sai Phỉ Nhiên tiếp họ, ngươi cũng đi theo đi.”
Ngày phiên bang tới, trước Bạch Hổ môn, mấy vị đại nhân từ Lễ bộ, thị độc Hàn Lâm Viên, thị độc học sĩ cùng với thị độc học sĩ Mông Cổ đường. Quý Phỉ Nhiên hỏi Du Tín có phải hoàng thượng gọi người Mông Cổ đường tới không, Du Tín chỉ cười lắc đầu. Quý Phỉ Nhiên lại hỏi là ai, Du Tín tới gần hạ giọng nói: “Là Thường đại nhân gọi tới để phiên dịch.” Quý Phỉ Nhiên hỏi: “Hắn đâu rồi?”
Du Tín nói: “Bị bệnh, tu dưỡng ở nhà.” Dứt lời lùi lại một bước.
Quy Hành Khải thấy họ trò chuyện vui vẻ, cũng lại gần thêm một chân: “Du đại nhân đứng cửa thôi cũng mê mẩn không biết bao cô nương. Cũng diệt sạch uy phong bọn mọi rợ.”
Du Tín chỉ chỉ quan phục Quy Hành Khải: “Luận y phục, cô nương thích tiên hạc. Luận khí chất, có lẽ là quá câu nệ.” Lại như có như không cười cười với Quý Phỉ Nhiên.
Quý Phỉ Nhiên cởi cổ áo, lấy tay quạt quạt: “Ta nói này Tử Vọng, một đòn gánh lại đòi chọn cả hai đầu, không mệt sao.”
Nét cười trên mặt Du Tín càng sâu, ánh sáng từ bốn phương tám hướng khiến mắt càng cong lên, không nói nữa. Quy Hành Khải ngắm nghía lại bộ quan phục tiên hạc của minh, đôi mắt cũng cong lên theo, phẩy phẩy hai cái, chắp tay đứng nghiêm.
Một lát sau, tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng kèn vang lên.
Trong thành có không ít người đi ra, líu ríu nghị luận liên tục, hết tay đều bị thị vệ chạy tới gạt ra. Sứ giả mông cổ dẫn theo hơn mười xe bảo vật tiến cống, cưỡi ngựanhư gió như lửa tiến vào cửa thành, thiếu chút nữa đá văng mấy đại thần sang một bên.
Sứ giả Mông Cổ xuống ngựa, dẫn đầu là một kẻ râu quai nón. Đi tới trước mặt mấy người, hào sảng cười ha hả, sau đó giơ ngón tay cái lên, nói một lèo tiếng Mông cổ. Thị độc học sĩ Mông Cổ đường nói: “Gã nói tên gã là Khiếu Đáp Thất Man Cấp Chích Bặc, hỏi hoàng đế của chúng ta ở đâu.”
Du Tín nói: “Vạn tuế gia ngày mai mới có thời gian, hôm nay chúng ta tiếp gã.”
Thị độc học sĩ dịch lại, rồi dịch lời của Thất Man Cấp Chích Bặc: “Gã nói chỉ gặp hoàng thượng, những người khác không gặp.”
Quý Phỉ Nhiên nghe được thì nhướn mày: “Nói với gã, vạn tuế gia chỉ tiếp đại vương Mông Cổ.”
Thị độc học sĩ đang định nói, Du Tín đã cản lại: “Bảo với gã, muốn gặp hoàng thượng thì để mai.” Quay sang nói với Quý Phỉ Nhiên: “Quý đại nhân không để cho người ta mặt mũi gì cả.”
Quý Phỉ Nhiên nhìn hắn chằm chằm, mỉm cười: “Xong rồi, Tử Vọng thật lợi hại, sao cũng nói được.”
Du Tín trầm ngâm nhìn y hồi lâu, lần đầu tiên trên môi không còn nụ cười đặc trưng.
Lúc thị độc học sĩ đối đáp với Thất Man Cấp Chích Bặc, Du Tín lại hỏi: “Ngự trù nấu gì cho sứ giả?” Quý Phỉ Nhiên quét mắt nhìn hắn, ngáp một cái. Quy Hành Khải nói: “Ta không hỏi, chắc không ngoài mấy món gà hấp thịt cá sơn hào hải vị.”
Du Tín nói: “Phiền Quy đại nhân nói với ngự trù, dân Mông Cổ kiêng ăn hải sản như tôm cua cá. Còn nữa, họ rất ghét màu đen, nghìn vạn lần đừng động tới mũ họ, cũng không được dùng đồ chỉ vào họ.” Hạ giọng nói: “Mọi rợ tính bướng, không dễ chọc.”
Sứ giả kia vẫn đang nói chuyện với thị độc học sĩ, thị độc học sĩ quay sang nhìn Du Tín.
Quy Hành Khải cả kinh nói: “Du đại nhân thật lợi hại, không hổ xuất thân bảng nhãn.” Du Tín khoát tay: “Tử Vọng đâu có nhiều thời gian đi học tập phiên bang, đây đều đọc ra mà thôi.”
Hồi lâu sau, mấy người đưa đám Thất Man Cáp Chích Bặc vào thành, Du Tín và thị độc Hàn Lâm Viện đi cùng hắn nói có việc phải ra khỏi cung, lúc nữa mới tới. Lúc hắn quay lại gặp ngay Quý Phỉ Nhiên đang đứng một mình tại Bạch Hổ môn, Du Tín đi nhanh tới: “Quý đại nhân vì sao không vào?”
Quý Phỉ Nhiên hỏi: “Thị độc đâu?”
Du Tín cười nói: “Chắc là đi trước rồi.”
Du Tín tới mời sứ giả Mông Cổ dùng bữa, cùng không biết dùng cách gì mà họ đều bị thuyết phục. Nếu là ngoại giao, nhất định không thiếu chuyện của Quý Phỉ Nhiên. Trước đây hoàng thượng để y làm Lễ bộ thượng thư có hai nguyên nhân, thứ nhất là kỳ đàm không tầm thường, bất cứ ai nói chuyện với y một lần qua mấy năm sẽ còn cảm thấy như mới.
Nhưng lúc này Quý Phỉ Nhiên rất thất thường. Ngoại trừ ăn cơm uống rượu, tuyệt không liếc tới sứ giả Mông Cổ. Cũng may Du Tín nói gì cũng rất xuôi tai, bằng không mấy tên vạm vỡ kia nhất định mắc bệnh giống vạn tuế gia.
Quả nhiên không lâu sau, một công công cao giọng hô lên: “Hoàng thượng truyền Lễ bộ thị lang tấn kiến.”
Quý Phỉ Nhiên vẫn còn uống rượu, vừa ăn thịt vịt, mí mắt nháy nháy, nhảy dựng lên giữa bữa tiệc: “Nói với vạn tuế gia, Phỉ Nhiên lập tức bồi ngài ~~ đi ~~ ngủ…” Tay Quy Hành Khải run lên, rơi cả đũa. Sứ giả Mông Cổ nghe không hiểu, lập tức hỏi thị độc học sĩ.
Mặt Du Tín biến sắc, thị độc học sĩ thức thời gật đầu, bô bô nói một tràng với sứ giả Mông Cổ. Lông mày Du Tín cau lại, lướt xéo thị độc học sĩ, dừng chút, đứng lên, khéo léo nắm lấy tay Quý Phỉ Nhiên, khéo léo ôm lấy hông y, dịu dàng nói bên tai y: “Phỉ Nhiên, về nghỉ trước đi.” Dứt lời, gật đầu với sứ giả, đỡ Quý Phỉ Nhiên đi ra cửa.
Lời ấy hù tất cả rơi cả đũa.
Quy Hành Khải sớm đã rơi đũa rồi, không thể làm gì khác hơn là co quắp mặt mày.
Lúc đi tới cửa, khẽ nghiêng người, để Quý Phỉ Nhiên tựa trên bả vai mình. Người trong phòng đều nhìn thẳng ra ngoài. Quý Phỉ Nhiên như con gà không xương ngã lên người Du Tín, công công nhỏ giọng nói: “Vạn tuế gia chỉ muốn Quý đại nhân rút đi, ngài không cần.”
Du Tín thở dài, nói: “Ngươi vào báo với Quy đại nhân, ta đưa Quý đại nhân về, lát nữa quay lại.”
Du Tín cởi quan phục của hai người, lại mặc vào, đỡ Quỷ Phỉ Nhiên tới phủ thượng thư. Ai ngờ Quý Phỉ Nhiên nhìn thì gầy teo mà rõ nặng. Suốt đường hai người bị không ít người nghị luận, cũng chỉ có thể tiếp tục đi.
“Rùa rụt đầu.” Đi tới gần phủ thượng thư, Quý Phỉ Nhiên đột nhiên thốt lên một câu. Giọng còn lớn nữa, may mà quanh không có ai. Du Tín đi chậm lại, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Ai là rùa rụt đầu?”
Quý Phỉ Nhiên cố sức đẩy hắn ra, say mèm lên tiếng: “Là tên khốn kiếp nhà ngươi.”
Du Tín nhẹ nhàng nói: “Vì sao ta là rùa rụt đầu?”
Quý Phỉ Nhiên ưỡn ngực, tựa như muốn nôn, mùi rượu nồng nặc bay ra: “Vì ngươi nói sẽ về, nhưng ngươi không về, thế nên mới là con rùa rụt đầu.”
Du Tín trầm giọng nói: “Ta là ai?”
Quý Phỉ Nhiên nhướn mày, cuối cùng nhắm mắt lại, đứng cũng rung lắc: “Tề Tộ con thỏ chết bầm kia, tên mình mà cũng quên, đồ chết bầm!”
Thân thể Du Tín cứng đờ, dừng bước, đẩy Quý Phỉ Nhiên vào tường. Quý Phỉ Nhiên vẹo đầu sang bên, tay buông trên tay hắn, thân thể dần ngã xuống. Du Tín vội vã tiếp được, mới nhận ra y đã ngủ, lông mi giật giật, miệng chóp chép.
Du Tín im lặng nhìn y rất lâu, đẩy đẩy y: “Quý đại nhân, tỉnh dậy, đến nhà rồi.” Quý Phỉ Nhiên nhíu mày, nghiêng đầu càng nhiều. Du Tín dựng đầu y cho thẳng, vỗ nhẹ hai cái: “Quý đại nhân, Quý đại nhân.”
Quý Phỉ Nhiên đã ngủ say như chết.
Du Tín gọi y lần nữa, chớp mắt ngắm nhìn mặt y. Lúc lâu sau mới cẩn cẩn thận thận đỡ đầu y. Do dự chút, vẫn cúi xuống hôn.
Quý Phỉ Nhiên vẫn không phản ứng.
Hô hấp của Du Tín có chút gấp gáp, cánh tay đỡ lấy thắt lưng Quý Phỉ Nhiên run lên. Dùng lưỡi khẽ tách môi y ra, ngượng ngùng thâm nhập, lại bị Quý Phỉ Nhiên hừ một tiếng ngăn lại.
Đột ngột đẩy Quý Phỉ Nhiên ra, lắc đầu quầy quậy, hít sâu mấy lần. Sau đó bình tĩnh lại rồi mới đỡ Quý Phỉ Nhiên đỡ tới cửa, cố sức gõ.
Đưa Quý Phỉ Nhiên về nhà rồi, Du Tín lập tức chạy vội về tiếp đãi sứ giả Mông Cổ. Cả một bàn nhìn hắn đi tới, nuốt nước bọt, ho khù khụ, sau đó mới phản ứng bình thường. Du Tín mỉm cười ngồi xuống, rất có lễ, hỏi: “Các vị nói tới đâu rồi?” Không ai trả lời.
Lúc sau, Quy Hành Khải mới nói: “Nói về bảo bối vương Mông Cổ đưa tới.”
Nụ cười trên mặt Du Tín càng sâu: “Sao? Chính là hơn mười cái rương họ đưa tới?”
Quy Hành Khải nói: “Đúng, họ bảo ngày mai muốn trình từng món cho hoàng thượng nhìn.”
Du Tín gật đầu, quay sang nói với thị độc học sĩ: “Bảo với họ, hoàng thượng chuẩn bị đưa Mục Lan công chúa sang hòa thân với vương Mông Cổ.”
Lời này vừa nói ra, bao cặp mắt rơi xuống bàn.
Mục Lan công chúa là nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất, mới tròn mười sáu, dung mạo có thể nói là khuynh thành, danh vang thiên hạ.
Sứ giả Mông Cổ nghe xong cả kinh tới luống cuống tay chân, liên tục gật đầu, nói một chuỗi dài. Thị độc học sĩ nói: “Họ nói chuyện quan trọng như thế phải báo cho vương Mông Cổ trước.” Du Tín cười nói: “Các vị phái người đưa tin đi. Hoàng thượng và vi thần sẽ ngồi đây đợi tin tốt.”
Qua đi qua lại hai ba canh giờ, sứ giả Mông Cổ rời đi. Du Tín vẫn ngồi lại, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ, không hề di chuyển. Quy Hành Khải nhìn hắn, thử dò xét: “Du đại nhân, đang nghĩ chuyện hòa thân sao.”
Du Tín chớp mắt, ngẩng phắt dậy. “Đúng vậy.” Cuối cùng còn bổ sung một câu. “Đang nghĩ chuyện Mục Lan công chúa đi hòa thân.”
Quy Hành Khải gắp miếng thịt dê bỏ miệng: “Ta cũng mãi mới phản ứng kịp, Du đại nhân đúng là ‘vì nước quên thân’.” Du Tín hỏi: “Cái gì vì nước quên thân?”
“Thực không ngờ Du bảng nhãn cũng có lúc phản ứng không kịp. Vừa rồi Quý đại nhân làm việc ngu ngốc, nếu Du đại nhân không xuất hiện che mắt người khác, không chừng danh dự của hoàng thượng bị hủy rồi.” Nói xong còn nhịn không được cười khẽ vài tiếng. “Ai, ta quen Quý đại nhân mấy năm vẫn chưa nhìn thấu nổi y. Nhưng có một điều chắc chắn, chỉ cần là việc liên quan tới Chấn Uy tướng quân, y nhất định khác thường. Mỗi lần ta đều bị y dọa tới mất hồn, ha ha.”
Du Tín gật đầu, lại trầm tư. Quy Hành Khải vừa nhai thịt, vừa lẩm bẩm: “Thịt dê này mà cũng ăn được. Khẩu vị mọi rợ đúng là có tính kiên nhẫn.”
Hôm sau, Quý Phỉ Nhiên xui xẻo lỡ lâm triều. Quý phụ thân lửa giận đùng đùng đạp cửa phòng y, lôi y xuống giường: “Ta thật muốn ném ngươi ra ngoài! Hôm qua ngươi đã làm trò cười gì cho thiên hạ thế hả?!”
Quý Phỉ Nhiên chẳng hiểu gì ráo, bị Quý Thiên Sách dùng chổi lông gà đuổi ra.
Hóa ra buổi triều có công bố mấy tin đáng sợ: Đầu tiên, hoàng thượng triệu kiến sứ giả Mông Cổ, định việc hòa thân của Mục Lan công chúa và vương Mông Cổ; thứ hai, Lễ bộ Thị lang Quý Phỉ Nhiên vì việc hôm qua nên bị cách chức, điều làm học sĩ nội các, quan tòng nhị phẩm; thị độc học sĩ Hàn Lâm Viện Du tín lập đại công thăng chức, điều tới nội các làm đại học sĩ, quan hàng chính nhất phẩm.