Đó Là Yêu

Chương 12: Chương 12: NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY KHÔNG TÍNH LÀ YÊU




Tôi thề là tôi thuộc dạng "Sát trung niên", chuyên yêu những người đàn ông có tuổi. Nhìn bạn học tiểu Trình phía trước, tôi kiên định cho rằng tôi nhất định sẽ gả cho một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, để tôi trở thành người phụ nữ được cưng chìu suốt đời, đó sẽ là một cuộc sống hoàn mỹ.

Nhưng tôi lại động tâm với một tiểu nam sinh, rốt cuộc là tại sao, tôi nghĩ hoài vẫn không ra.

Rất lâu về sau, bạn học tiểu Trình mới nói đáp án cho tôi biết: "Bởi vì trên người anh có một loại hấp dẫn em, loại này đúng lúc em lại thiếu."

Tôi hỏi: "Là trí thông minh sao?"

Hắn đáp: "Không phải, là tâm. . ."

*Action 1

Đêm đó, bạn học đồng hương không chỉ tặng tôi bộ đề thi cấp hai, còn trả cho tôi một sự ngạc nhiên, hoặc nói là kinh hãi -- một bó hoa hồng và một lời thổ lộ.

"Bình Tâm, anh thích em!"

Tôi đờ đẫn nhìn hoa hồng, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của đồng hương.

Tôi nghĩ, trong đầu ngay lúc đó không phải bị "một ánh mắt vô cùng dịu dàng" lấp đầy, cũng không lấp đầy cả những khe hở nhỏ xíu, tôi có thể nóng đầu mà đồng ý tình cảm chân thành đó rồi.

Nhưng mà tôi ép bản thân mình thật lâu, tôi nói ra một: "Thật xin lỗi!"

Hắn có phần thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi tôi: "Anh có thể theo đuổi em không?"

Hỏi câu hỏi này lúc đó tôi cũng không biết trả lời sao. "Nếu em nói không thể thì sao?"

"Anh vẫn sẽ theo đuổi."

"Vậy anh còn hỏi em làm gì?"

Hắn suy nghĩ cẩn trọng một chút, dường như cảm thấy chuyện này không được lô-gíc cho lắm, cười gãi gãi tóc: "Vậy nghĩa là anh báo cho em biết. Để tránh anh thoe đuổi em, em lại không biết."

Tôi đổ mồ hôi: "Em đâu có ngốc như vậy chứ!"

Con người kia, chung quy hắn vẫn biết thời điểm nào thích hợp mà.

*Action 2

Không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, không ngờ rèm cửa lại dày đến thế, hoàn toàn không nhìn thấy người ở bên trong.

Tôi không biết Trác Trác và Trình Trạch đang làm gì, nói những gì, cũng không muốn biết, cho nên tôi ngồi ở bồn hoa trước khu nhà trọ.

Đồng hương cũng đi theo ngồi cạnh tôi, để hao hồng ở giũa chúng tôi.

Tôi nhớ rất rõ ràng, hôm đó là ngày 20 tháng 12, thời tiết ở thành phố T cực kỳ lạnh lẽo. Tôi chỉ mặc mỗi cái áo len sợi mỏng manh, ngồi hai giờ trên cái ghế dài trước cửa khu trọ, gió lạnh luồn vào áo len lạnh đến thấu xương, lạnh đến nỗi hai hàm răng cứ đánh nhau.

Đồng hương nói rất nhiều, tôi hoàn toàn không có tâm trạng nghe, tôi chỉ ân hận trong lòng, hối hận thời điểm chạy ra khỏi phòng ngủ không mang theo áo bông dày.

*Action 3

Giữa tầng tầng lớp lớp ánh trăng, trước cửa lớn khu nhà trọ như thủy tinh xuất hiện hình ảnh thân quen, trong nháy mắt tôi như quên đi cái lạnh.

Tôi nhìn chăm chú, trông thấy Trình Trạch từ bên trong cửa đi ra, thấy hắn chỉ mặc mỗi cái áo khoác ngoài màu xah đen mỏng manh, vạt áo tung bay trong gió.

Hắn cũng nhìn thấy tôi, bước chân dừng lại một chút, nhìn bó hoa hồng bên cạnh tôi.

Tôi cười cười vẫy tay với hắn, rất vui vẻ chào hỏi: "Này! Muộn như vậy còn ra ngoài hả?"

Hắn gật đầu một cái với tôi, lại liếc nhìn cái áo len sợi trên người tôi, muốn nói gì đó, liếc mắt nhìn đồng hương bên cạnh tôi, lại không nói gì.

Bóng dáng của hắn từng chút từng chút biến mất trong đêm tối, khi không nhìn thấy nữa, tôi mới thu hồi ánh mắt chua xót, cứng đờ đứng lên.

"Em phải về rồi." Tôi nói. Không trở về chắc sẽ chết cóng mất!

Đồng hương vội vàng cầm bó hồng đưa cho tôi, tôi lắc đầu.

Đồng hương nói: "Em không thích có thể bỏ đi, anh mà mang về phòng ngủ nhất định sẽ bị cười."

Tôi nghĩ như vậy cũng đúng liền ôm hoa hồng lên lầu.

*Action 4

Tôi về đến phòng ngủ thì Trác Trác đã rửa mặt xong xuôi, nằm trên giường nghe nhạc, chuẩn bị ngủ.

Cô ấy thấy tôi ôm hoa hồng vào cửa thì kinh ngạc ngồi bật dậy: "Người đồng hương thổ lộ tình cảm với cậu rồi hả? Cậu đồng ý rồi sao?"

Khí lạnh bao phủ toàn thân khiến tôi không chịu được rùng mình một cái: "Không có. Anh ấy rất tốt, nhưng mình không thích kiểu người như anh ấy."

"Cậu không phải rất thích kiểu nam sinh chững chạc trưởng thành sao? Mình thấy anh ấy rất chững chạc."

"Hắn không phải loại trưởng thành, là loại chững chạc."

"Đó là loại thế nào?"

Trong đầu tôi hiện lên ánh mắt yên tĩnh kia, thở dài: "Mình cũng không rõ, dù sao hắn cũng không phải loại mình thích."

"Ồ."

Tôi đặt bó hồng trong tay xuống, hỏi Trác Trác: "Bạn học tiểu Trình đi lúc nào vậy?"

"Cậu vừa đi, hắn cũng đi luôn." Trác Trác xấu hổ cười cười, "Tâm Tâm, sau này cậu đừng cố gắng dùng cách tạo cơ hội như vậy nữa, khiến hắn rất xấu hổ. . ."

Xấu hổ? Cơ hội tốt như vậy hắn có gì phải xấu hổ chứ?

Tôi nói: "Mình không tạo cơ hội cho các cậu, mình thật sự có việc."

Trác Trác trao cho tôi ánh mắt "mình còn không biết cậu sao!", tiếp tục nằm nghe nhạc trên giường.

*Action 5

Buổi tối hai ngày sau, tôi không buồn ngủ chút nào, chơi đánh bài đến tận khuya.

Bạn học tiểu Trình bỗng xuất hiện, hỏi tôi: 【 Sao còn chưa ngủ? 】

【 Không ngủ được, chơi đánh bài một lát. Cậu sao cũng chưa ngủ? 】

【 Tôi cũng không ngủ được. 】

Tôi một bên đánh bài một bên tùy tiện nói chuyện vài câu với hắn, bất tri bất giác nói đến vấn đề tình cảm, hắn hỏi tôi:【 Khuya ngày hôm trước nam sinh ở cùng với cô là bạn trai cô sao? 】

Tôi nghĩ ra rất niều câu trả lời, nhưng lại gửi đi câu trả lời:【 Trước mắt vẫn đang trong quá trình quan sát. 】

Hắn hỏi tôi:【 Cô thích gì ở hắn? 】

【 Không thể nói rõ thích gì, chỉ cảm thấy người đó tốt, trưởng thành, điềm đạm, chất phác. Ba mẹ tôi cũng rất thích hắn, nói hắn thật sự có chí tiến tới. 】

Sau đó tôi lại bổ sung hêm một câu:【 À, còn nữa, hắn hơn tôi bốn tuổi, mẹ tôi nói tìm người lớn tuổi hơn mình, cuộc sống sau này còn có người chăm sóc. 】

Bạn học tiểu Trình gửi tới một gương mặt khinh bỉ:【 Đây là quan điểm của người ở xã hội hiện đại sao? ! Chị gái, chị bao nhiêu tuổi rồi? 】

【 Chị gái đây hai mươi mốt tuổi, trước khi có thể bay nhảy, chị đây đã có thể đánh nước tương rồi.】Gửi tin đi, sau đó tôi lại bổ sung thêm một câu:【 Cậu còn dám khinh thường tôi, cậu thì bao nhiêu tuổi? Cách nhìn tình yêu của cậu phát triển rồi sao? 】

Bạn học tiểu Trình:【 Chắc chắn phát triển tốt hơn cô. 】

Tâm Tâm:【 Cắt, không được trông mặt mà bắt hình dong. 】

Bạn học tiểu Trình:【 Không có đàn ông nào lại không thích gái đẹp, nhưng tôi lại coi trọng cảm nhận hơn, cảm giác tốt là được rồi. 】

Tôi không hể nghĩ ngợi, đánh chữ nhanh như gió:【 Cảm giác? Cảm giác có thể duy trì bao lâu? Một năm hai năm. hay là một tháng hai tháng? Nếu cảm giác mất đi sẽ chia tay sao? 】

Bạn học tiểu Trình:【 Chuyện tình cảm này, vốn dĩ là tập hợp những điều chung với nhau nếu không hợp sẽ tan rã, miễn cưỡng không đến được với nhau. Chẳng lẽ cô với một người đàn ông nói chuyện yêu đương với nhau thì sẽ đời đời kiếp kiếp, biển cạn đá mòn? 】

Nhìn thấy câu trả lời này, tôi không khỏi cười khổ. Hắn quả thật còn quá trẻ, không rõ thế nào là yêu, lại càng không hiểu được cái gỉ là trách nhiệm, chỉ chú trọng cảm giác của bản thân.

Suy nghĩ cẩn trọng hồi lâu, tôi trả lời hắn:【 Tôi khi yêu không nhất định phải một đời một thế, nhưng tôi nhất định phải tìm được người muốn kết hôn với tôi. Tôi thích một người, sẽ toàn tâm toàn ý yêu người đó, không chừa lại cho mình, cho nên tôi không chịu nổi đau khổ khi chia tay. Tôi không cần tình yêu nhất định phải tu thành chính quả, nhưng nếu tình yêu không có kết quả, tôi tuyệt đối không cần! 】

Tôi chờ một lúc lâu hắn mới trả lời:【 Có lẽ, cô đúng. 】

Tôi không trả lời lại.

Tôi ôm lấy Cậu bé Shin mềm mại, quay lại nhìn hàng chữ trên màn hình máy tính, nhìn rồi lại nhìn.

Bỗng, tôi nhìn từ đoạn bàn luận về quan điểm tình yêu trong lúc nói chuyện, mơ hồ nhìn thấy mùi "ngược luyến", càng đọc cái phẩm chất của người con trai càng cảm thấy như người con trai đó đang kheo léo khoe phẩm chất tốt của mình nhưng lại bị người con gái vô tình cự tuyệt!

Tôi lại nhìn bản ghi chép cuộc trò chuyện thêm ba lần nữa, cảm thấy càng lúc càng rõ ràng.

Sau đó, tôi nghĩ đến rất nhiều việc, đang nhớ lại lần đầu tiên xem phim, đang nhớ lại bạn học tiểu Trình cả đêm giúp tôi càn quét bộ phận khi chơi bài, đang nhớ lại buổi ăn cơm kia hắn chăm sóc chu đáo tỉ mỉ với tôi, còn có Cậu bé Shin trong lòng tôi nữa. . .

Tiếp đó tôi mất ngủ! Nằm trằn trọc trên giường, trong đầu một mối rối như tơ vò.

Trong đầu rối loạn không chịu nổi, tôi cầm di động lên muốn gửi tin nhắn cho hắn. Tôi soạn một tin nhắn ngắn: 【 Có phải cậu thích tôi không? 】

Sau đó tôi đổi tin nhắn lại thành:【 Đêm nay cậu nói với tôi những lời đó là có ý gì? 】

Nghĩ đi nghĩ lại tôi lại đổi tin nhắn thành:【 Là ai cho cậu cảm giác? 】

Cuối cùng tôi thả điện thoại về chỗ cũ, tin nhắn vừa soạn cũng bỏ luôn rồi.

Ngày hôm sau, tôi vẫn cứ loạn lên, bạn học tiểu Trình cũng không chủ động liên lạc với tôi nữa.

Vài ngày sau, hắn trước sau cũng không xuất hiện lần nữa, tôi không dằn được lòng kích động muốn rối loạn quấy nhiễu hắn, ở trên QQ hỏi hắn:【 Có ở đó không? 】, hắn không trả lời.

. . .

Sự thật tàn khốc ở chỗ, không phải không có được thứ mình muốn, mà là khi bạn đang lún sâu vào mộng tưởng tươi đẹp thì phát hiện ra tất cả chỉ là mơ tưởng hoang đường.

Mấy ngày sau, khi tôi nghe được một tin tức chấn động cả tâm hồn, toi có cảm giác như mình từ trên mây rớt xuống ngã trên mặt đất vậy, đau đến thịt nát xương tan!

--- khóa thứ tám ---

Muốn đánh giá một người đàn ông có phải là người đàn ông tốt hay không, đừng xem hắn đối xử với bạn như thế nào, mà cần phải quan sát hắn đối xử với người quen biết của hắn như thế nao.

Biết rõ hắn đối xử với người thân như thế nào, với bạn bè thế nào, với bạn học ra sao, còn có đối xử với người xa lạ thế nào nữa; bạn mới có thể hiểu được, khi tình yêu của hắn đối với bạn không hừng hực khí thế thì hắn sẽ đối xử với bạn như thế nào. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.