Đó Là Yêu

Chương 14: Chương 14: Võng du




Từ khi tình yêu của bạn học tiểu Trình và Trác Trác chấm dứt, một thời gian rất dài hắn không chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng không chủ động liên lạc với hắn.

Trên QQ cũng không hiện lên gương mặt đáng yêu nữa, tôi nói chuyện với bất cứ ai cũng chỉ nói vài ba câu, không có hứng thú; chơi liên minh cũng không có bất kỳ đại thần nào giúp xoay chuyển tình thế; trong điện thoại cũng không có bất kì tin nhắn ngắn nào của hắn, cuối cùng tôi quên mất nó đặt ở chỗ nào rồi, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, tôi mới luống cuống đi tìm khắp nơi. . .

Có một số người, nếu người đó chưa từng tồn tại, cuộc sống của bạn chắc chắn sẽ rất phong phú.

Nhưng khi người đó xuất hiện rồi lại biến mất, bạn mới hiểu được cuộc sống vốn dĩ phong phú của bạn sẽ trở nên buồn tẻ vô vị.

*Action 1

Bắt đầu Đại học năm tư, nhà trường xếp "khu trọ tình yêu" cho nghiên cứu sinh ở, sinh viên chưa tốt nghiệp phải don đi, tôi trở về căn gác đã trở thành di tích lịch sử, bạn học tiểu Trình cũng đi thuê phòng ở bên ngoài.

Chúng tôi cũng không còn xuất hiện trước mặt nhau nữa.

Nếu không phải có một lần ở nhà ăn trông thấy hắn đang ăn cơm ở đằng xa, tôi suýt nữa cho rằng hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, không để lại một chút dấu vết.

Tôi thường tự nói với chính mình: Trong đại học, cuộc sống tình yêu giống như muối trên khay thức ăn vậy, có muối mới có vị, không muối cũng như nước không vị.

Thế mà mỗi tối tôi nằm trên giường, ôm Cậu bé shin trong lòng đi vào giấc ngủ thì miệng vẫn đầy chua xót muốn ăn một thứ đồ ăn gì đó có vị. . .

*Action 2

Năm tư Đại học bài chuyên ngành ít đến thương cảm, tất cả mọi người đầu nhàn rỗi đến nhàm chán, tôi không muốn để bản thân rãnh rỗi, bởi vì một người rãnh rỗi sẽ đa sầu đa cảm.

Vì để cho bản thân trở nên bận rộn, tôi chọn môn tự chọn môn tin học văn phòng học song song với môn học chính.

Giữa lúc bản thân bận rộn, tôi lập kế hoạch hoàn chỉnh cho bản thân: Đợi một năm sau, sau khi lấy giấy chứng nhận học vị cấp hai, tôi sẽ tìm một công ty thương nghiệp điện tử, công tác hoạt động trong mạng lưới internet. Sau khi làm việc, tôi sẽ cố gắng tìm một người đàn ông có kinh tế thích hợp, người đó không cần quá đẹp trai, không cần quá thông minh, không cần có nhiều tiền, người đó chỉ cần cho tôi một cuôc sống an ổn, lúc tôi mệt mỏi hoặc đau khổ thì người đó là người đầu tiên cho tôi một bờ vai ấm áp để tôi dựa vào. Tôi và người đó yêu nhau, kết hôn, trải qua những vui buồn khổ đau, cuộc sống vô vị tẻ nhạt nhưng ấm áp. . .

Vì kế hoạch hoàn mỹ cho sau này, tôi rất cố gắng nâng cao chất lượng bản thân, từ sáng đến tối, nếu không phải ở phòng tự học thì tôi đến giảng đường học.

*Action 3

Đông qua xuân tới, đã đến học kỳ sau của năn tư.

Tôi nghe từ miệng Bách Sự Thông Niếp Niếp: bạn học tiểu Trình bị nghiện game online, mỗi ngày đều chơi trò chơi. Mình nhiều lần gián tiếp nghe được hắn đang chơi , ở trong trò chơi hắn là pháp sư có sức chiến đấu mạnh nhất, tên gọi là "Sa ngã vô tội".

Buổi tối hôm đó, tôi chịu không được xúc động muốn tao nhiễu (rối loạn, quấy nhiễu) hắn, ở quán net dằn co cả nửa đêm, cuối cùng cũng thành công học được cách chơi game online.

Sau đó tôi đăng ký một tài khoản, chọn một nhân vật siêu đẹp, tiến vào trò chơi.

Ở trong trò chơi, tôi đi qua tìm tòi công hiệu của người chơi, rất nhanh tìm được một ngọn núi đen biển xanh, nghiêng nhìn thác nước xuyên qua phía trước liền tìm được "Sa ngã vô tội".

Hắn một thân áo bào màu xanh thẫm đứng bên vách núi, tóc dài tới eo khẽ bay trong gió, hình ảnh thật là cảm động lòng người.

Bởi vì cảnh sắc quá mức tuyệt mĩ, bóng lưng của hắn nhìn qua rất cô độc làm tôi rất muốn tới gần.

Do dự một lát, tôi đi đến bên cạnh hắn, đứng kề vai với hắn.

Có lẽ hắn không ở trước máy tính, hắn không nói với tôi lời nào.

Tôi không kiềm được tính tình, mở miệng hỏi trước:【 Cậu ở đây làm gì? 】

Hắn trả lời rất nhanh:【 Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiều. Thời gian tôi ngắm ánh chiều, không muốn làm chuyện gì cả! 】

Câu này trích trong truyện khiến lòng tôi đau xót.

Tôi lại hỏi:【 Nhìn lâu như vậy rồi, không buồn chán sao? 】

【 Vô vị, đúng là không nhìn càng vô vị. 】

【 Tôi cũng buồn chán, nếu không thì tôi cùng trò chuyện với cậu. 】 Tôi nhấn phím ngồi xuống. Thấy tôi ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Ngày đó, chúng tôi tán gẫu suốt một đêm, nói chuyện gì tôi không nhớ rõ bởi vì tôi không lưu lại cuộc trò chuyện đó, không thể ôn cố tri hương.

*Action 4

Ở trong trò chơi, phần lớn thời gian "Sa ngã vô tội" cùng đồng đội đi đánh Boss cấp cao, tôi không dám đi theo trợ giúp bởi vì tôi biết càng giúp càng rối.

Đợi hắn đánh Boss xong, một mình bỏ đi, tôi liền lẳng lặng đi theo sau hắn.

Hắn đi đế trước núi, phía xa là tầng tầng lớp lớp núi, thác nước nghiêng nghiêng trút nước xuống, tôi đứng bên cạnh vai kề vai với hắn.

Thời gian sau đó, tôi cuối cùng cũng có dũng khí ảo tưởng, chúng tôi không phải đang nói chuyện về trò chơi mà chúng tôi đang nói chuyện yêu đương.

Vì vậy tôi nhìn về phía màn hình cười toe toét.

Trên màn hình máy tính đột nhiên hiển thị hắn nói với tôi:【 Vì lý do gì mà cô không nâng cấp, không đánh Boss.】

Tôi không hề nghĩ ngợi đáp:【 Tôi không có tư chất chơi game, từ nhỏ đến lớn bất kể trò chơi nào, chắc chắn tôi sẽ rớt từ vòng thứ nhất. Cậu biết trò Super Mario chứ? Tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua hình dạng cửa thứ hai. 】

Hắn lại hỏi:【 Vậy tại sao cô lại chơi trò này? 】

Tôi nghĩ cả nửa ngày:【 Tôi đến xem phong cảnh. Nghe nói phong cảnh chỗ này rất đẹp. 】

Hắn:【 . . . 】

*Action 5

Thời gian ở trong trò chơi theo "Sa ngã vô tội" đi ăn lúc hỗn loạn rất vui vẻ, từng đêm trong ấn tượng tôi đều cười đi vào giấc ngủ.

Tôi ngây ngốc cho rằng quãng thời gian được yêu một chút sẽ trở thành bí mật mãi mãi trong lòng tôi, đến tối lại nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc đó.

Nhưng không ngờ có một ngày tôi náo nhiệt thấy đau lưng, nhịn không được nói với "Sa ngã vô tội": "Đói bụng quá! Thật muốn ăn một cái bánh bơ ngọt."

Hắn nói:【 Cô đói bụng? Chưa ăn cơm tối sao? 】

【 Ừ, tôi lười, không muốn di chuyển! Nếu bây giờ có người tặng tôi cái bánh ga-tô ngọt, tôi nhất định sẽ gả cho hắn. 】

Hắn khinh bỉ tôi:【 Cô lấy điều này làm tôn chỉ theo đuổi tình yêu? 】

Tôi thở dài:【 Nếu lấy đó làm tôn chỉ theo đuổi tôi, sẽ không có ai theo kịp tôi đâu. 】

Một giờ sau, một dãy số xa lạ gọi điện thoại tới, nói tôi xuống cửa phòng trọ lấy bánh ga-tô ngọt.

Tôi hoảng sợ, nhìn hình ảnh trăng thanh gió mát trong trò chơi, hỏi:【 Bánh ngọt không phải cậu tặng tôi chứ? 】

Hắn trả lời:【 Phải.】

Tôi hỏi:【Làm sao cậu biết tôi ở đâu? 】

Hắn nói:【 Lần sau cô có thể không dùng toàn bộ tên ghép lại làm mật khẩu được không? Rất dễ bị trộm. 】

Tôi thật sự muốn lấy cái bánh ga-tô ngọt đập chết mình!

*Action 6

Cầm bánh bơ ngọt trở về, tôi cẩn thận mở ra.

Trên mặt bánh ga-tô ngọt vàng óng, phủ đầy một tầng dâu tây.

Tôi vội vã nếm một miếng bơ, ngọt ngào từ trên môi lan ra đến đáy lòng.

Ngọt ngọt tê tê đến thẹn cả lòng, tôi mặt dày đánh chữ:【 Bánh ga-tô rất ngọt, cảm ơn! 】

Hắn không trả lời, trực tiếp từ trong trò chơi gửi yêu cầu "kết hôn".

Tôi thiếu chút nữa bị bơ nghẹn chết.

Quả quyết chấp nhận yêu cầu "kết hôn", tôi hỏi hắn:【 Cậu lúc nào thì biết đến tôi? 】

Lời thoại vừa gửi đi, tôi phát hiện mình nói không minh bạch, đang muốn bổ sung thêm câu: từ khi nào cậu nhận ra tôi là ai?

Chữ tôi chưa đánh xong hắn đã trả lời:【 Từ ngày đầu tiên cô xuất hiện. 】

Tôi kinh ngạc hỏi:【 Sao cậu phát hiện ra? 】

Hắn nói cho tôi biết:【 Ngày đó cô hỏi tôi: "Cậu ở đây làm gì?" Tôi trả lời: "Tôi ngắm nhìn ánh nắng chiều, thời khắc nhìn ánh chiều việc gì cũng không muốn làm." , người bình thường sẽ không hiểu tôi đang nói gì, nhưng cô lại hiểu. 】

Cô lại hiểu.

Ba chữ kia nhìn như đơn giản, nhìn như bình thường, trong đó lại ẩn chứa bao nhiêu sự thấu hiểu lẫn nhau, bao nhiêu ăn ý, bao nhiêu bất đắc dĩ, ai có thể thực sự hiểu được. . .

Có điều tôi đã quên một việc, thời điểm Tề Thiên đại thánh nói những lời này hắn vẫn lưu luyến không quên được tình yêu cũ không có kết quả. . .

Hắn đã cho tôi hiểu, thì ra tôi cũng không hoàn toàn hiểu hết.

--- khóa thứ mười ---

Nếu một người đàn ông từ trước đến nay chưa từng nói trong lòng anh ấy bạn quan trọng đến nhường nào, cũng chưa bao giờ nói anh ấy vì bạn đã nỗ lực ra sao, thậm chí chưa từng nói: 'anh thích em' với bạn!

Nhưng anh ấy luôn xuất hiện vào những lúc bạn cần.

Vậy thì chắn chắn anh ấy rất thích bạn!

Người đàn ông như vậy nhất định phải cho anh ấy cơ hội tiếp cận bạn, bởi vì anh ấy hiểu cái gì gọi là -- tình yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.