“Tất cả phiền muộn đều được cát thổi qua kẽ tay, như ánh sáng còn sót lại của pháo hoa, tàn quang cố hết sức phát ra nét diễm lệ.”
101101101101
Có người từng hỏi Cố Diệc Thành sau này khi yêu một cô gái nào đó thì điều muốn làm nhất là gì?
Cố Diệc Thành trả lời: muốn cùng cô ấy già đi.
Cố Diệc Thành dừng xe bên đường, anh chưa say, quay về trong xe ngồi một lát rồi cởi cổ áo, quay cửa xe xuống để gió đầu thu thổi trên mặt mát lạnh, chân đạp ga.
Chiếc xe hơi thể thao màu đen chạy quanh bờ sông một vòng, khi xe dừng lại Cố Diệc Thành phát hiện mình đã tới khu nội thành cũ kỹ, những bậc thang dài bên bờ sông, những căn nhà cổ tường trắng ngói đen san sát nhau, vẫn giống năm nào.
Ngõ nhỏ trong khu phố khá hẹp, hai bên đường cái gì cũng có, hỗn tạp mất trật tự nhưng lại rất náo nhiệt. Cố Diệc Thành chưa từng lái xe vào ngõ nhỏ như vậy bao giờ, cau mày bấm còi inh ỏi, nhiều người quay đầu nhìn anh cười nhưng cũng không nhường đường.
Chỉ chừng trăm mét mà anh tốn hơn 10 phút để đi, khi anh đi qua một con hẻm rẽ vào khu vực phía sau, anh chợt phát hiện bên đây là một con đường rộng rãi, bấy giờ mới hiểu những người vừa rồi đã cười cái gì. Chừng vài năm mà thành phố đã phát triển nhanh chóng, mở rộng hơn và được trùng tu lại, anh thì chỉ nhớ được con đường xưa cũ đó.
Cố Diệc Thành dừng xe bên đường rồi bước xuống, quay lại con hẻm nhỏ, từ một hẻm này lần sang hẻm khác, trí nhớ dần trở về. Nhớ rằng nơi này ngày trước có một cửa hàng, có một cây bạch quả già đứng bên đường, sau cây là những bậc thang dài xây bằng đá tảng uốn quanh bờ sông.
Anh đứng dưới tán cây bạch quả nhớ lại nhiều năm về trước mình cũng đã từng đứng đây, thề nguyện son sắt với cô gái anh yêu: nếu có ngày em ra đi, anh sẽ đứng dưới tán cây này chờ em quay về. Nhưng nếu đó là một lời thề hoặc lời hứa thì anh nghĩ anh đã làm trái với lời đã nói mất rồi. Vì vậy nên trời cao đã trừng phạt anh, để anh vĩnh viễn không được nhìn thấy cô quay lại nữa.
Mấy năm qua anh ngỡ mình đã quên, vội vàng nhìn lại hóa ra vẫn nhớ rõ đôi mắt biết cười của cô trong ký ức, lúc này mới biết tư niệm đã thành nỗi thống khổ trọn đời, thì ra anh chưa từng quên cô dù chỉ một phút. Khi ấy ôm ấp tình cảm, dù muốn tìm hiểu nhưng mãi mãi cũng không biết được bản thân anh trong lòng cô chiếm vị trí nào. Có lẽ trí nhớ còn lại chỉ là hình bóng sau khung cửa sổ trong suốt, những mảnh vỡ hoang tàn và tình cảm trăm vỡ nghìn tan cuối cùng lại lẳng lặng ly biệt, giống như cảnh cuối sau khi bộ phim hạ màn, người người đều tản đi hết.
Nếu có thể hỏi được một câu, “Em khỏe không?’ cô đáp, “Rất khỏe,” thì tốt biết bao.
Cố Diệc Thành không dám nói bản thân thuộc loại si tình, cuộc sống của anh không thiếu mỹ nữ, anh cũng hiểu được mình là người có điều kiện. Mấy năm qua, anh qua lại với không ít phụ nữ nhưng nghiêm túc nói yêu lại chỉ với 1 người, cũng rất lâu rồi…
Gió đêm đầu thu lướt bên tai, mặt nước yên tĩnh như bức tranh thủy mặc, nồng nồng nhàn nhạt lại cô tịch quạnh hiu, trong bóng đêm anh vân vê điếu thuốc trong tay.
Thư Thù trong trí nhớ như thế nào?
Cô không biết bơi nhưng lại rất thích đứng trên bờ nhìn về phía xa xa, im lặng.
Còn nhớ mùa hạ năm đó, cô mặc váy dài đứng bên bờ sông cởi bỏ đôi tất, bắp chân thon dài trắng nõn không nhúng xuống nước, gió thổi bay mái tóc cô, thổi tung làn váy cô, cô bước chân không xuống nước vài bước rồi từ từ chạy, cười vang vui vẻ. Thế nhưng anh lại không kiềm được chạy theo quát, “Thư Thù, em lên đây cho tôi” cứ như đang nhìn thấy trân châu anh vẫn luôn cất giấu bên người đang bị đánh cắp mất.
Dĩ nhiên Thư Thù cũng không nghe lời anh, anh gào thét với cô, cô lại khó hiểu nhìn anh, sau đó tránh xa anh, xách giầy lên bỏ đi. Ý tứ rõ ràng: không thể dây vào thì chẳng lẽ không trốn được?
Cố Diệc Thành im lặng theo sau cô, từng sợi tóc tung bay theo gió vờn qua mặt anh, anh nắm lại nhưng lại theo kẽ tay bay mất, không biết phải chăng cô ý thức được cái gì nên đi nhanh hơn một chút. Chắc chắn cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh. Nếu nói nhanh, anh đương nhiên nhanh hơn cô, vươn tay nắm lấy váy cô khiến cô sợ hãi hét lên. Anh quẫn bách che miệng cô lại, uy hiếp, “Im, không được la.”
Ánh mắt cô nhìn anh, không thể không thừa nhận mắt cô rất đặc biệt, đuôi mắt hơi xếch lên như chiếc lá, dù không phải vô cùng đẹp nhưng lại có thể mê hoặc lòng người.
Tim anh nhảy lên, vội buông tay ra, ai ngờ vừa buông cô đã kêu hét thất thanh, anh dám chắc là cô cố ý. Anh kéo cô, cô lại né anh, hai người lôi lôi kéo kéo ngày càng quyết liệt, cuối cùng không biết làm sao cả hai cùng rớt xuống nước.
Giờ phút này, từ đáy lòng anh thầm cảm ơn giáo viên thể dục đã không dạy cô bơi. Cô ôm lấy cổ anh, dán chặt vào anh, lại còn leo cả lên người anh để anh đưa cô vào bờ. Anh không cho cô biết nơi họ đang đứng chỉ sâu có 1 mét, cười nói, “Cầu xin tôi đi, Thư Thù.”
Nói xong đặt tay lên thắt lưng cô và cúi đầu xuống hôn cô.
Đó có phải là nụ hôn đầu của cô?
Sau đó thì sao?
......
......
Sau đó, cô nhìn anh, điệu bộ như con thỏ nổi giận muốn cắn người. Mặc dù anh chưa từng thấy thỏ nổi giận thì trông thế nào nhưng cũng cảm thấy cô giống một con thỏ trắng nhỏ nhắn, nếu có thêm một đôi tai dài anh sẽ ngày ngày mang cô theo.
Nhưng không có sau đó.
Bậc thang vẫn còn, Cố Diệc Thành vừa đi xuống vừa đếm. Còn nhớ bậc thang tổng tộng có 100 cấp, chỉ có cô ngốc học toán dở tệ kia luôn đếm 100 thành 99.
Một, hai, ba...... Chín mươi, chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín...... Chín mươi chín.
Chín mươi chín?
Sao lại chín mươi chín?
Cố Diệc Thành không cam lòng quay lại đếm lần nữa, vẫn chỉ có 99. Xoay người như giận dỗi, lại đếm lần nữa, đếm tới cấp 50 thì trên đầu vang lên tiếng nổ ‘bùm bùm’, ngước nhìn lên bầu trời đang tỏa ra muôn ánh hào quang chiếu sáng bốn phía.
Anh sửng sốt mấy giây sau đó mới kịp nhớ ra hôm nay là quốc khánh, ở đây có đốt pháo hoa. Đứng yên nhìn một lúc lâu, anh nở nụ cười, tất cả phiền muộn đều được cát thổi qua kẽ tay, như ánh sáng còn lại của pháo hoa, tàn quang cố hết sức phát ra nét diễm lệ. Sự thật là, 100 hay 99 thì có gì khác đâu? Có lẽ trước kia là do anh sai. Cả đi cả về 250 cấp, anh cũng thật ngu ngốc.
Đêm đã khuya, mặt nước phản chiếu pháo hoa đỏ rực đầy trời, những bậc thang kéo bóng thật dài, người trên đó có chút mệt mỏi, có chút cô độc.
Khi quay về thì đường phố đã ít người, nhìn ra đã 12 giờ rồi. Anh nhàm chán đếm số bậc thang dưới chân, không biết đếm đến bao lâu đột nhiên cảm giác phía trước sáng ngời, vừa ngẩng đầu, chỉ còn mười mấy bước là đến được bậc thang cuối cùng, một người con gái đang đứng quay lưng về phía anh, dưới tán cây bạch quả không thấy rõ dáng vẻ nhưng Cố Diệc Thành biết, chính là Thư Thù.
Trong bóng đêm, pháo hoa chiếu lên người cô có chút tái nhợt, thật giống đóa hải đường dưới ánh trăng.
Hết chương hai