Cố Diệc Thành nói với Thư Thù: “Chết đói mất, đi ăn cơm với anh trước đã.”
Thư Thù đưa cậu đi vòng quanh đại học A, muốn dẫn cậu đi ăn cái gì đó ngon ngon. Tối mùa đông sương mù dày đặc, hai người sóng vai đi trên sân trường, Thư Thù không ngừng chà xát tay. Bỗng nhiên, một chiếc khăn quàng bao quanh cổ cô, vẫn còn hơi ấm, cô như ngửi thấy mùi ngai ngái của cỏ sau cơn mưa, xen lẫn hơi đất, còn có cả hương hoa theo làn gió nhẹ thoảng qua.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn vào khuôn mặt Cố Diệc Thành. Đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm nhìn cậu như thế, mái tóc ngắn vừa được cắt, ánh mắt tùy hứng giống như lần đầu họ gặp nhau mười năm trước.
Cố Diệc Thành nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “Lần trước đã chú ý thấy, hình như em cao hơn so với ba năm trước rồi.”
Thư Thù giơ tay lên biểu thị một độ dài: “Ba centimet.”
Cố Diệc Thành vuốt tóc cô. Lúc học trung học phổ thông, cậu cao một mét tám mấy, vóc dáng cô còn chưa phát triển, lúc hôn cô thật mỏi cổ, bây giờ cô cao bằng này, vừa vặn, rất vừa vặn.
Thư Thù nói: “Anh cười cái gì, không phải kêu đói sao? Ăn gì?”
Cố Diệc Thành nói: “Gì cũng được.”
Cái thứ ‘gì cũng được’ này không mua được, huống chi Cố Diệc Thành lại là người hay bắt bẻ, lúc thì nói ở đây đông người, lúc lại nói nơi đó không đủ vệ sinh, thỉnh thoảng còn phê bình nhân viên phục vụ cao thấp mập ốm, cuối cùng chọn tới chọn lui cũng chưa ăn được gì.
Thư Thù hỏi cậu: “Một mình anh ở bên ngoài sống thế nào?”
“Em nói gì vậy?” Cố Diệc Thành nói: “Về mặt tình cảm anh cũng rất khó tính đó.”
“...”
“Anh yêu cầu cũng không cao, thứ nhất sạch sẽ, thứ hai cũng là sạch sẽ. Tất nhiên ít người cũng là yếu tố trọng yếu.”
Thư Thù hỏi cậu: “Nhà ăn đại học của anh từng có sâu không?”
Cố Diệc Thành cau mày nói, “Đổi đề tài, đừng nói đến cái thứ kinh khủng đó.”
Thư Thù không để ý tới cậu, tiếp tục nói, “Ở đại học, nhà ăn khó tránh khỏi không có sâu. Nhưng phản ứng của mỗi người mỗi khác. Loại thứ nhất, vô cùng khiếp đảm, hét lớn: Á, trong cơm có sâu. Loại thứ hai, bưng chén cơm lên tìm nhân viên quản lý nhà ăn nói lý lẽ. Loại thứ ba, sẽ dùng cái muỗng hoặc đôi đũa gắp sâu ra, đặt trên bàn rồi tiếp tục ăn. Còn có một loại người, ngay cả sâu cũng ăn hết.”
“Chuyện cười từ mấy trăm năm trước bây giờ còn lôi ra nói? Nguyên bản cũng không phải như vậy. Không phải phân theo loại người, chỉ phân theo năm nhất, năm hai, năm ba và năm tư đại học.”
Thư Thù cười nói, “Dù sao em cũng thấy anh thuộc loại thứ nhất.”
Cố Diệc Thành rốt cục đã hiểu, cô đang vòng vo chửi cậu bốn năm đại học mà cũng như mới đi học đây mà. Véo má cô, cậu nói: “Nếu là em tự mình xuống bếp, anh sẽ cam tâm làm loại thứ tư, đừng nói là sâu, ngay cả đĩa cũng ăn hết cho em xem.”
“Vậy anh ăn cho em xem thử đi.”
Cố Diệc Thành nheo mắt nhìn cô, có câu nói thế nào nhỉ? Ba ngày không đánh, phòng tốt cũng tốc mái (Nguyên: tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa 三天不打上房揭瓦: ý là trẻ nhỏ phải dạy nghiêm khắc, không sau này sẽ hư thân, giống như thương cho roi cho vọt của người Việt Nam mình). Hũ nút này không chỉ đã thay đổi nhiều mà còn biết công kích người rồi? Cậu nhìn vào mắt cô, nhìn, cứ nhìn.
Thư Thù bị cậu nhìn thì lúng túng, ngoảnh mặt sang bên nói: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn một chút không được sao?”
“Không được!”
Cố Diệc Thành cười, vuốt đầu cô, yêu thương gọi: “Thư Thù.”
“Cái gì?”
“Anh trở về, em vui đúng không?”
Cuối cùng Thư Thù đành cùng Cố Diệc Thành ra khỏi trường ăn chút gì đó.
Ăn cơm xong, hai người đi dọc theo bờ sông tản bộ, hôn nhau dưới ánh trăng mông lung và sắc trời đỏ hồng. Cố Diệc Thành rất thích mái tóc dài của Thư Thù, cậu nói toàn thân cô chỉ có mái tóc này là mềm mượt nhất. Cậu sung sướng hôn lên mắt cô, nói ánh mắt của cô rất đặc biệt, giống như một phiến lá, một chiếc thuyền nhỏ trôi dập dềnh trên dòng sông, cậu nói muốn ngồi trên thuyền để được cùng cô phiêu bạt.
Hai người yêu nhau ở chung thời gian luôn trôi qua rất mau. Khi gần 10 giờ, Thư Thù nói: “Em phải về, trường có bảo vệ gác cổng.”
Cố Diệc Thành kéo tay cô nói: “Em về thì anh làm sao bây giờ?”
Thư Thù khó hiểu: “Anh làm sao là làm sao? Anh về nhà chứ.”
“Anh không báo cho nhà biết anh đã về.” Cố Diệc Thành nói: “Bây giờ về sẽ bị mẹ mắng chết. Cha anh còn dữ dội hơn.”
“Anh có gia đình dữ dội thế nhưng em tin anh nhất định sẽ có cách giải quyết.”
“Em có lòng thương người không đấy hả?” Cậu ấm ức hét lớn: “Em nói thử xem, anh về đây là vì ai?”
Thư Thù không nói gì, Cố Diệc Thành kéo tay cô nói: “Em ở cùng anh đi, chúng ta ngồi bên bờ sông trò chuyện.”
“Anh biết ban đêm ở bờ sông bao nhiêu độ không?”
Cố Diệc Thành dĩ nhiên biết, mùa đông rét căm, ban đêm nhiệt độ nhất định là dưới 0 độ. Im lặng một lúc, cậu đeo ba-lô lên vai, đứng dậy: “Đi thôi, đưa em về.”
Thư Thù nhất thời nhẹ nhõm.
Vẻ mặt như được đại xá của cô Cố Diệc Thành thấy được rất là khó chịu, cậu tuy thỏa hiệp là vì vội vàng và bất đắc dĩ, đáy lòng cũng không định để cô về thật.
Cố Diệc Thành đưa Thư Thù trở về trường, sân trường ban đêm ánh đèn chập choạng kéo dài bóng hai người. Cậu híp mắt nhìn về phía rừng cây nhỏ ven đường rồi quay đầu nói với Thư Thù: “Em xem, bên kia có một cặp.”
Thấy Thư Thù không để ý tới cậu, cậu lại chỉ vào bên kia nói, “Bên kia cũng có.”
Thư Thù bực bội: “Anh phiền quá.”
Cậu cợt nhả nói, “Chỗ kia nhìn cũng không tệ, anh còn chưa qua xem, em dẫn anh qua đi.”
“Tối đen như mực có cái gì hay.”
Cố Diệc Thành nhìn cô không nói, nắm chặt tay cô, đột nhiên trở nên yên lặng, có chút buồn rầu.
Thư Thù nhắm mắt không nhìn cậu, cố gắng rút tay lại, cậu nắm rất chặt làm cô bị đau khẽ rên lên, cậu mới nới lỏng tay, kéo cô đến dưới tàng cây.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng. Cậu ôm cô, đẩy cô dựa vào thân cây phía sau, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ bên má cô rồi hôn cô. Tay cậu tiến vào thăm dò áo cô, từ eo trượt dần lên.
Thư Thù vô thức đè tay cậu lại: “Đừng như vậy.”
Cố Diệc Thành nhìn xuống cô, hơi thở mập mờ hỗn loạn trong đêm đen phảng phất như một loại ma chú đang thôi thúc giải thoát chất độc trong người Cố Diệc Thành.
Trong bóng tối cậu nắm lấy tay trái cô, áp lên mặt mình, hỏi: “Em đang run, sợ sao?”
Thư Thù dĩ nhiên là sợ, cô muốn tránh nhưng lại không tránh khỏi sự giam cầm của cậu.
Ngay lúc này, một trận gió ào ào thổi tới, nước từ trời rơi xuống, rơi trên đầu cậu, mặt cô. Trong rừng cây, mấy đôi nam nữ lục tục lao ra, đội áo khoác hốt hoảng chạy.
Anh cúi đầu, ghé vào tai cô nói: “Trường em nhiều uyên ương hoang dã nhỉ.”
Thư Thù vội đẩy cậu ra: “Mưa rồi, anh mau buông em ra.”
“Em thật sự muốn để anh một mình bên ngoài dãi gió dầm mưa?”
“Cố Diệc Thành, đừng làm khó em.”
“Đứng trước mặt em chính là một người cực kỳ quan trọng từ Bắc Kinh xa xôi chạy về, chỉ vì muốn được gặp em. Em nhẫn tâm để anh lưu lạc đầu đường?”
“Anh có thể về nhà.”
“Phương án này anh vừa phủ quyết rồi.” Cậu vô liêm sỉ bày ra tư thái giảng đạo lý, lắc mái tóc ướt nhẹp: “Em xem, anh thay em che mưa, ướt hết người rồi đây này.”
“Anh rốt cục là muốn thế nào?’
Thư Thù hỏi Cố Diệc Thành rốt cục muốn thế nào, cậu không trả lời chỉ nhìn cô, giây tiếp theo đã dùng hành động để trả lời câu hỏi của cô, nắm tay trái cô đang áp trên mặt mình từ từ đi xuống, từ hầu kết đến ngực, đến bụng, sau đó trượt một đường xuống dưới…{{{(=.=)}}}
Thư Thù bị dọa cho hoảng sợ, tay cô bị buộc chạm vào chỗ đó của cậu, đôi mắt cậu trong đêm tối như đốm lửa đỏ sáng bừng.
Thư Thù nói: “Anh đừng như vậy.”
Cố Diệc Thành đương nhiên không chịu.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, mưa thấm ướt quần áo vừa lạnh vừa nặng nhưng Cố Diệc Thành lại vô cùng cuồng nhiệt, hô hấp của cậu càng lúc càng nặng nề hơn, cậu cúi người hôn Thư Thù. Thư Thù quay đầu tránh đi, môi cậu phớt qua cổ cô, dẫn tới một cơn run rẩy của cô, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người lại không còn chút sức lực nào
Cố Diệc Thành hôn lên cổ cô lúc đầu còn chần chừ, lúc mạnh lúc nhẹ, cuối cùng thì thầm bên tai cô bốn chữ.