“Cậu không biết, cũng không rõ nỗi đau rát trong lòng là vì áy náy, vì thương tiếc hay còn vì cái gì khác”
Nhiều năm sau này, khi Thư Thù nhớ lại chuyện ngày hôm nay, lòng cô đã không còn gợn sóng nữa. Cô lý giải hành động của Trương Yến như một cách trút giận. Mỗi người đều có cái bất đắc dĩ, sự bất đắc dĩ xuất phát từ đủ loại áp lực trong cuộc sống. Giáo viên nhà nước đáng kính mười năm như một, ngày ngày dạy dỗ học trò cũng phải có lúc phiền muộn, cô ta gây khó dễ, dùng đòn roi để phạt học sinh, càng đánh càng hung ác, loại chuyện này đã chẳng hiếm, sau đó học sinh khóc lóc, nhận lỗi, cô ta lại mượn được cớ này mà tìm được chút khoái cảm ngắn ngủi, bổ khuyết cho cái bất đắc dĩ trong lòng.
Ấy nhưng trút giận lên trẻ vị thành niên thì thường đều tạo nên những thương tổn cả về thể xác lẫn tâm hồn, khiến tuổi thơ của chúng bị bao phủ bởi bóng ma tâm lý. Sau sự kiện Trương Yến, một thời gian rất dài sau đó Thư Thù đối diện với giáo viên luôn có cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Cô bé sẽ vô thức gán ghép hình ảnh các nhân vật phù thủy độc ác với giáo viên.
Cửa sổ bằng kính của phòng y tế rất lớn, Thư Thù nằm trên một chiếc giường nhỏ trải khăn trắng tinh, trong phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bác sĩ của phòng y tế đang kiểm tra vết thương trên người cô bé. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa hè xuyên qua khe hở giữa những tán cây ngô đồng chếch xuống dưới, ánh sáng chiếu lên người cô mang theo chút ấm áp. Qua khung kính cửa sổ, cô dễ dàng nhìn thấy biểu cảm dù là nhỏ nhất của những học sinh đang đi lại quanh đó.
Cười, đơn giản như vậy.
Vui vẻ, cũng đơn giản như vậy.
Ba người Cố Diệc Thành ngồi song song trên băng ghế dài ngay cửa, Trần Anh đứng bên cạnh.
Trương Yến lúc này cũng không nén được tức giận, đứng ngồi không yên trong phòng.
“Bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.” Thư Hàm nói như đang hát, cậu hỏi, “Có ai biết điển cố này không?”
Hàn Duệ nhún vai, “Vấn đề cao sâu như thế thì phải hỏi thầy cô thôi.”
Cố Diệc Thành cũng cười theo, hỏi Trần Anh, “Cô Trần, cô biết không?” chẳng đợi cô trả lời, cậu làm bộ bừng tỉnh, nói: “A, không phải em ngớ ngẩn sao? Chuyện này nên hỏi cô Trương mới đúng.”
Trần Anh sợ bị cả bọn chọc tức theo thói quen nên quay đầu lại trợn mắt nhìn bọn họ. Ba đứa này giống như châu chấu đã giương càng, liên hiệp quấy rối, thật đúng là làm cho người ta không thể chịu nổi.
Trương Yến lấp liếm nói, “Văn dốt vũ dát, cô Trần cần phải dạy dỗ lại chúng mới phải.”
Trần Anh cười khan, thầm nghĩ: trời ạ, ba tiểu tổ tông này, chọc vào người nào cũng xui xẻo cả! Cô mới vừa nhận lớp này thì chủ nhiệm giáo vụ đã đặc biệt gọi cô đến văn phòng, dặn đi dặn lại chỉ sợ cô trẻ tuổi xốc nổi mà giận dỗi, không cẩn thận lại nghiêm khắc với ba đứa trẻ này. Cũng may đám người Cố Diệc Thành thành tích tốt, bản thân cũng rất thông minh, trừ thỉnh thoảng ba hoa chích chòe thì cũng làm cho người khác bớt lo.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản vết máu bầm trên người Thư Thù, vết thương không lớn, chỉ là dấu hằn trên mặt sợ là trong một vài ngày chưa thể khỏi ngay được. Thêm nữa, cô bé này không biết còn đang sợ hãi chuyện gì, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài gật đầu ra thì chẳng hề nói năng gì, tĩnh lặng đến quá mức. Cô y tá quay đầu nói với Trương Yến, “Cô Trương, cô bé này e là đã bị hoảng sợ. Cô có muốn báo cho người nhà cô bé không?”
Trương Yến dĩ nhiên là không chịu nhưng lại ngại bọn người Trần Anh nên ấp úng: “Cái này…”
Bác sĩ nói, “Vết thương trên mặt cô bé sợ là về nhà sẽ không gạt được đâu.”
Cố Diệc Thành vểnh tai lên nghe, cậu vô cùng ghét cái từ ‘gạt’ đó. Gạt là có ý gì? Nếu trên mặt không có vết thương thì không lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy? Bình thường học sinh phạm lỗi, nhẹ thì viết kiểm điểm, nặng thì bị ghi vào học bạ. Chẳng lẽ giáo viên làm sai thì ngay cả câu nhận lỗi tối thiểu cũng không có.
Cậu sờ vào túi quần bóng rổ, quay đầu hỏi, “Các cậu có ai mang theo di động không?”
“Tớ có.” Thư Hàm lấy ra đưa cậu.
Cố Diệc Thành cầm lấy, đứng lên đưa di động tới trước mặt Thư Thù, “Đây, gọi điện cho cha mẹ cô đi.”
Thư Thù ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Thành, vì không nghe rõ cậu đang nói gì mà nắm chặt máy trợ thính trong túi áo.
Cố Diệc Thành thấy cô không có phản ứng thì quơ quơ điện thoại trong tay, ho khan một tiếng, nhắc lại: “Gọi điện thoại kêu cha mẹ cô đến đây.”
Thư Thù vẫn không đưa tay ra lấy, cô chỉ nhìn cậu, vốn là ánh mắt bình thản dần dần mang theo ý thù địch, đó là đề phòng, bởi vì nhìn đã biến thành lườm.
“Cô lườm tôi xong chưa?” Cố Diệc Thành bị Thư Thù lườm nên cảm thấy mất mặt. Cậu nghĩ: ‘bày ra vẻ mặt ấy cho ai nhìn? Ân oán trước kia của hai người tôi cũng đã xin lỗi rồi, không nợ nần gì cô, lại còn hao tâm tốn sức che chở cho cô, cô cũng không thèm cảm kích?’ Cuối cùng, tuổi trẻ nóng nảy, đầu óc nghĩ vậy nên lời đã bật thốt lên: “Cô ngu ngốc hay là không nghe thấy hả?”
Khi cậu nói vậy, tiếng rất lớn, Thư Thù đã nghe không sót một chữ, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu.
Thư Thù không hiểu, cô chỉ muốn ẩn náu trong thế giới của mình, tại sao những người này không chịu bỏ qua cho cô? Đặc biệt là con người trước mặt này, âm hồn bất tán Cố Diệc Thành! Thính lực của cô có vấn đề, trong lòng anh ta không phải rõ nhất sao? Chẳng lẽ anh ta không phải đầu sỏ gây nên sự cố năm đó? Tại sao anh ta lại muốn ép cô, ép cô ở trước mặt mọi người đeo máy trợ thính lên, lớn tiếng tuyên cáo thiếu sót trên thân thể cô?
Không, cô không muốn làm như vậy, cô không thích người xung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Mặc dù hôm nay cô bị Trương Yến hành hạ thành một đứa trẻ cô tịch nhưng hãy để cô giữ lại chút tự trọng, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Giờ phút này, Thư Thù cảm thấy Cố Diệc Thành thật đáng ghét, sao anh ta có thể vừa gây tội vừa nói chuyện chính nghĩa được nhỉ? Đúng rồi, bởi vì anh ta tự cho mình là đúng, cuồng vọng tự đại, làm theo ý mình, thích chà đạp lên lòng tự trọng của người khác, vạch trần vết sẹo khốn kiếp của người ta. Hành động của anh ta bây giờ là minh chứng chính xác nhất.
Cố Diệc Thành bị lửa giận đột ngột xuất hiện của Thư Thù làm cho mơ hồ, cô nhìn cậu trừng trừng với cặp mắt như hai đốm lửa đang hừng hực cháy. Cố Diệc Thành bị cô lườm thì rất không tự nhiên, cậu nhíu mày, cao giọng nói: “Tôi nói cô hãy gọi điện cho cha mẹ đi, có nghe không?”
“Ối, nói năng kiểu gì thế.” Hàn Duệ vội vàng chạy đến kéo cậu, cười với Thư Thù: “Đừng để ý đến cậu ta, Đừng để ý đến cậu ta, hôm nay cậu ta uống lộn thuốc đó.” Vừa nói vừa lấy điện thoại trong tay Cố Diệc Thành, “Số bao nhiêu? Anh gọi giúp em.”
Thấy Thư Thù không có phản ứng, Hàn Duệ lúng túng nhìn Cố Diệc Thành, hỏi lần nữa, “Bao nhiêu?”
“Thật con mẹ nó, không đáng chút nào!” Cố Diệc Thành thấp giọng mắng, lấy lại điện thoại trong tay Hàn Duệ nói: “Đi thôi, về lớp.”
“A hàm, đi!” Cố Diệc Thành lôi Hàn Duệ đi thẳng ra cửa, đi qua Thư Hàm liền vỗ vai cậu.
“Hả?” Thư Hàm không hiểu nổi tình huống này, cậu nhìn Trần Anh và Trương Yến, lại nhìn Thư Thù vẫn đang giữ im lặng.
“Hả cái gì? Đi!” giọng nói của Cố Diệc Thành vô cùng bực bội, quay đầu nhìn Thư Thù, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ còn ở lại lấy mặt nóng dán mông lạnh?”
Trần Anh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Trương Yến: “Cô Trương, tốt nhất cô nên dàn xếp với cô bé đi, tôi dẫn bọn chúng về trước.”
Trương Yến tự nhiên vui vẻ hơn, tươi cười nói: “Được rồi, cô đưa học trò về trước đi, nơi này giao cho tôi xử lý.”
“Anh nói đúng rồi, là tôi không nghe được.”
Cố Diệc Thành đẩy cửa phòng ra, khi cậu đang nhấc chân chuẩn bị bước ra ngoài thì tiếng Thư Thù vang lên từ đằng sau.
Giọng nói của Thư Thù rất nhẹ nhưng đủ để mọi người nghe thấy rõ ràng. Thư Thù bỗng xấu hổ và tự ti vô cùng, lại thêm cơ thể lúc này không được khỏe, tất cả đè nén trong thời gian dài không được trút bỏ, giờ khắc này cô đã tìm được cửa ra cho những tâm tình tiêu cực bị dồn ép trong lòng bấy lâu, cái cửa ra này chính là Cố Diệc Thành – người hại cô thành kém thính.
Cố Diệc Thành ngỡ ngàng nhưng không đến mức giật mình, cậu dừng chân, như đang tua lại lời cô nói, từ từ quay đầu nhìn cô.
“Tôi không nghe rõ, anh không biết sao? Hay đã quên?” Thư Thù đối mặt với cậu, so với lửa giận lúc trước thì nét mặt cô bây giờ lại chẳng có biểu cảm gì. Ánh mắt của cô sáng ngời, khóe mắt khẽ xếch lên, giống như bầu trời đêm, thật trầm tĩnh, sâu lắng nhưng không thể che giấu được tia sáng trong đó. Mắt cậu rơi xuống lòng bàn tay đang mở ra của cô, trong đó là một vật màu da như tai nghe, sau đó cậu nhìn thấy cô thong thả nhét nó vào tai!?
Cố Diệc Thành mở to mắt, hốt hoảng nhìn Hàn Duệ và Thư Hàm, khi cậu phát hiện hai người bạn thân cũng đang trong trạng thái bàng hoàng thì vô thức lui về sau một bước.
Cậu lùi một bước, Thư Thù tiến lên một bước.
Cậu lại lùi, cô lại tiến.
Lần này cậu muốn chạy trốn, cô cũng không để cậu trốn.
Trong phòng rất yên tĩnh, đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Nhờ vào giác quan thứ sáu nhạy cảm, Cố Diệc Thành ý thức được tin tức kế tiếp không phải là cậu muốn nghe hay không, xuất phát từ ý nghĩ muốn tự bảo vệ bản thận, cậu muốn chọn cách không nghe, thế nhưng lại không thể không nghe. Cho nên cậu liên tục thối lui, lui mãi cho đến khi cơ thể đụng phải cánh cửa.
Thư Thù nhìn cậu, bâng quơ hỏi: “Anh quên rồi?”
Cố Diệc Thành cảm thấy tiếng mình mắc kẹt trong cổ họng, thật lâu mà cũng không phát ra được lời nào. Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu nhưng hiển nhiên cũng không muốn tiếp nhận sự thật trước mắt. Cậu nói với Thư Thù, lại như đang nói cho chính mình nghe: “Không, không... Không thể nào, bọn họ rõ ràng đã nói cô không sao, tôi…”
Cố Diệc Thành tự nhận ngữ văn chưa bao giờ là thế mạnh của cậu nhưng lúc này cậu đang lật tung tất cả từ ngữ trong đầu ra nhưng làm thế nào cũng không tìm được một từ thích hợp biểu đạt chính xác tâm trạng của cậu lúc này. Cậu không biết, cũng không rõ nỗi đau rát trong lòng là vì áy náy, vì thương tiếc hay còn vì cái gì khác. Giờ phút này, cậu dựa lưng vào tường, mượn vách tường chống đỡ cơ thể, như tìm được phao cứu sinh cho trọng lượng cơ thể mà hít thở thật sâu.
Trước mắt bỗng hiện ra một hình ảnh, chính là hình ảnh Thư Thù vùng vẫy trong nước mấy năm về trước. Có thể vì đã cách nhiều năm, hình ảnh đã mờ nhạt nên chỉ dừng lại ở khung cảnh đó, hình ảnh lại dần trở nên rõ nét, một cô bé ánh mắt hoảng sợ cùng mái tóc dài bồng bềnh trên mặt nước hiện ra. Cuối cùng, một lớp sóng ập tới bao phủ cả thân thể cô, hình ảnh lại nhòa đi.
Khi đó mới chỉ 13, 14 tuổi, cũng bị dọa sợ hãi, cậu đã muốn cứu cô nhưng…nhưng cậu đã bỏ chạy… Sau khi trở về cậu đã lo lắng hãi hùng, cậu liên tiếp gặp ác mộng suốt cả tuần lễ.
Khi đó, mẹ cậu – Giang Dung đã nói cho cậu biết: cô bé đó không sao, một sợi tóc cũng không thiếu.
Đúng là một sợi tóc cô cũng không thiếu nhưng cô lại nghe không được nữa, phải thế không? Thế nhưng, tại sao lại trở nên như vậy?
Cố Diệc Thành tự hỏi lòng mình.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?