Chap 16: Người lạ
Nó đang lơ ngơ không biết đi cái gì về thì một chiếc Lamborgini đậu trước mặt nó.
Còn chưa hiểu gì thì hắn ở trong xe ngó ra:
- Lên xe đi.
Nó ngó nghiêng rồi nhìn hắn, tay chỉ vào mặt mình:
- Tôi á?
- Không cô thì còn ai nữa. Lơ ngơ như con ngốc.
Nó lườm hắn một cái rồi cũng lên xe.
- Vâng tôi ngốc nên mới phải đi cùng xe với cậu.
- Sao?
- Mới 17t học lái đi ô tô – nó bĩu môi.
- Ai bắt cô đi đâu chứ. Không thích thì xuống xe đi.
Nó lườm hắn cái nữa rồi quay ra cửa sổ.
- Đồ ki bo.
- Ki bo thì đã không cho cô lên xe rồi.
- Xí.
Nó lôi điện thoại ra nghịch, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
- Hồi sáng cô với Trang có chuyện gì sao?
Hắn bất chợt hỏi làm nó hơi ngạc nhiên. Hơi ấp úng:
- Ơ … đâu có … mà Trang nào? Tôi không quen.
Thái độ vừa rồi của nó làm hắn hơi hụt hẫng. Hắn cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.
Về nhà.
Nó hơi ngạc nhiên khi thấy đôi dày của con gái. Không thể là giày của cô Phương được. Chẳng lẽ lại có thêm người?
Nó cũng bước vô sau hắn. Vừa vô nhà đã thấy một đứa con gái mặc quần đùi jean, áo cánh dơi ngắn có hình kitty màu trắng trông rất dễ thương. Tóc búi củ hành, bỏ mái ngố và kèm theo cái bờm đinh.
Nhỏ đó đang ngồi trên ghế salông xem TV và ăn vặt. Vừa thấy hắn, nhỏ đó liền chạy lại ôm cổ hắn cùng tiếng gọi đầy trìu mến:
- Anh Khánh.
Nó hơi ngợp, theo như bình thường thì nhỏ đó sẽ bị hắn đẩy ra và “xử đẹp”. Nhưng không. Hắn không những không đẩy nhỏ ra mà còn ôm lại và nụ cười ấm áp.
“Không giống hắn chút nào. Chả lẽ đây là … người yêu của hắn.”
Nó thấy nhột nhột sống lưng, da gà nổi cả lên và trong lòng có chút khó chịu. Thấy mình đứng đó hơi thừa nên nó vội đi lên phòng thay đồ. Những câu hỏi về người lạ mặt đó liên tục xuất hiện trong đầu nó.
“Cô ta là ai?
Có quan hệ ntn với Khánh?
Sao lại ôm nhau?
Lại còn trước mặt mình nữa?
Mà sao hắn lại không phản kháng?
Nụ cười đó nghĩa là sao?
…”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì nó quyết định xuống bếp hỏi cô Phương
- Nhỏ đó là ai vậy cô?
- À là Quỳnh Chi, em gái cậu chủ.
- Hở - nó đớ người – Em ruột ạ?
- Cũng có thể nói là vậy – cô Phương cười hiền.
- Hai người đó có vẻ thân nhau nhỉ?
- Ừ hai người đó rất thân nhau. Cậu chủ rất thương tiểu thư và tiểu thư cũng vậy.
Nó không hỏi thêm gì nữa, giúp cô Phương dọn đồ ra bàn ăn.
< Trần Thị Quỳnh Chi, 15t. Em gái … của Khánh. Rất xinh đẹp, cá tính và đanh đá>
Trên bàn ăn.
- Anh hai người này là ai vậy? – Chi nhìn hắn rồi nhìn nó – đừng nói là …
- Ừ, cô ta là Hà Mi.
- À… ra là chị …
- Chào em. – Nó tươi cười.
- Hừ, còn tôi là Quỳnh Chi – Chi có vẻ không thích nó.
Không khí bỗng trở nên ảm đạm. Hắn hỏi Chi:
- Mà sao em lại đến đây?
- Bộ em không đến được sao? – Chi dỗi.
- Ý anh không phải vậy, chẳng phải em đang ở cùng bố mẹ sao?
- Mẹ bảo em qua đây.
- Sao?
- Hề … em đùa thôi. Tại bố mẹ chuẩn bị đi công tác sang Hàn Quốc rồi nên em sang ở ké hai. Với lại … phải trông trừng hai người nữa chứ …
- Con quỷ này.
- Chứ hai không thích à? Vậy chiều em về – Chi xụ mặt
- Thôi … thôi … hai thua em. Em cứ ở lại đây đi.
- Nhưng em sợ có người không thích.
- Ai?
Chi lén nhìn nó.
- Ơ … em cứ ở lại đi. Chị không phản đối đâu. Càng đông càng vui mà – Nó hơi luống cuống.
- Không có chị vui hơn – Chi lẩm bẩm.
Nó không hiểu tại sao Chi lại như vậy. Nó cớ làm gì sai đâu mà không thích nó.
Nó bỏ đũa, không ăn nữa. Đi ra cái xích đu chỗ bụi hồng. Đeo headphone nghe nhạc.
- Chi là người như vậy đó, nhưng thật sự nó rất mỏng manh.
Cô Phương lại chỗ nó khiến nó giật mình.
- Ơ … cô
- Chi nó quý Khánh nên mới như vậy thôi.
- Dạ, có sao đâu cô.
- Đó là chưa quen thôi, chứ cháu mà tiếp xúc nhiều sẽ cảm thấy quý nó ngay thôi. Con bé được nuông chiều từ nhỏ nên rất đỏng đảnh và tiểu thư.
- Hì … Con gái đứa nào mà chả vậy cô. Mà còn là tiểu nhà họ Trần nữa không đỏng đảnh sao được cô.
- Cháu cũng có vẻ thích hoa Hồng nhỉ? – Cô Phương thấy nó rất ân cần với mấy cây hoa.
- Dạ, hoa hồng là loài hoa mà cháu thích nhất đấy ạ. Đặc biệt là hoa hòng phấn. Hình như Khánh cũng có vẻ thích hoa hồng lắm nhỉ? Cháu thấy cậu ta đặt mấy chậu trên ban công.
- Ừ, có lẽ là từ bà chủ.
- Dạ? Bác Thảo í ạ? – Nó hơi ngạc nhiên
- Không hẳn, mẹ đẻ của Khánh cơ.
- Mẹ đẻ? Vậy … bác Thảo … - nó ngập ngừng.
- Phải, bác Thảo không phải mẹ ruột của Khánh
- Vậy mẹ ruột của Khánh là ai ạ? Và bác Thảo có quan hệ ntn ạ? – Nó tò mò.
- Mẹ ruột của Khánh …
- Cô Phương ơi. Vào giúp cháu dọn phòng với.
Tiếng của Chi chấm dứt cuộc nói chuyện của nó và cô Phương.
- Vâng, tôi vào liền – Cô Phương nói với Chi rồi quay lại cười với nó – để khi khác nha.
- Dạ, không sao đâu – nó cười tiếc nuối.
Nó cứ suy nghĩ mãi về gia đình hắn. Những câu hỏi không có giải đáp:
“Chẳng lẽ bác thảo là vợ kế?
Vậy còn Quỳnh Chi là con của ai?
Mẹ ruột của hắn hiện giờ đang ở đâu? …”