Chap 23: Du Côn.
Sáng chủ nhật.Lí do hôm nay nó dậy sớm là muốn về nhà thăm ba mẹ, vì muốn tạo bất ngờ nên nó không báo trước.
Nó diện một chiếc áo sơ mi trắng kiểu, dài tay, cúc cài kín cổ, tay gài nút. Đi kèm là chân váy màu đỏ, xòe và xếp li dưới, ngắn chưa đến đầu gối để lộ cặp chân dài, trắng không tì vết. Nó xỏ thêm đôi giày cao gót màu đỏ hở mũi, cao khoảng 9cm.
Mái tóc màu hạt dẻ uốn đuôi bồng bềnh được nó cột thấp, lỏng một bên.
Xách thêm cái túi kiểu, nó đi xuống nhà tiện thể để tờ ghi chú trên bàn báo cho hắn biết.
Nó ra bắt taxi tiện thể ghé qua tiệm bánh mua cho mami cái bánh.
Vừa bước chân vào tiệm nó đã thu hút mọi ánh nhìn. Vì bề ngoài đã rất xinh xắn cộng thêm bộ đồ phối hợp khá nữ tính làm tôn lên vẻ đẹp giản dị không son phấn của nó.
Không chỉ có mấy “anh” nhìn nó mà mấy “chị” còn ghen tị nhìn nó nữa là.
Hai má lúm đồng tiền lúm sâu cộng thêm chiếc răng khểnh duyên lộ ra khi nó nở nụ cười tươi tắn. Quả thật rất dễ thương.
Sau một lúc lựa chọn thì nó cũng ưng í với cái bánh bên ngoài có phủ một lớp chocolate, được vẽ trang trí bằng kem vani.
Nó rời khỏi quán trước những nụ cười tiếc nuối của mọi người.
Muốn đi dạo nên nó xuống taxi cách nhà khoảng 500m, nó đi bộ trên vỉa hè, dưới tán cây xanh mướt cảm nhận không khí thật trong lành.
Vùng này là ngoại ô toàn biệt thự nên đoạn đường này cũng khá ít người qua lại tạo nên một vùng khá yên tĩnh.
Đã lâu rồi nó không cảm nhận được bầu không khí trong lành này, nhớ ngày còn bé nó cùng ba hay chạy bộ mỗi buổi sáng. Bất giác nó mở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng nụ cười đó vụt tắt đi vì hình ảnh của một đám người có khuôn mặt “dị hợm” đang tiến về phía nó. Vì chỉ nghĩ là người qua đường bình thường thôi nên nó vẫn tiếp tục đi, coi như không nhìn thấy gì.
Sự thật quả nhiên không đơn giản như nó nghĩ, bọn chúng có 6 tên to, cao, khá lực lưỡng đứng chặn trước mặt nó. Tay chân thì đầy hình xăm và sẹo nhìn mà thấy ghê, ánh mắt thể hiện hai chữ gian tà.
Thấy bọn chúng chặn đường nó vẫn bình tĩnh lách qua bên phải, chúng liền theo qua phải. Nó lườm một cái rồi lách qua bên trái, chúng lại nối gót qua bên trái. Nó bất lực qua lại bên phải, chúng cũng thế đi sang bên phải.
Không đủ kiên nhẫn nó trừng mắt lên, gắt:
- Tránh ra coi.
- Ha ha – những nụ cười cợt nhả vang lên, theo sau là những lời nói trêu trọc.
- Em nó bảo mày tránh ra kìa! – Nvp 1
- Nó bảo mày mà – nvp 2
- Không, tao nghe nó bảo tao cơ! – Nvp 3
……
Nó cắn môi dưới, trợn tròn mắt lên:
- Bộ vui lắm sao?
Lập tức cả lũ im bặt, trở lại vẻ nghiêm túc:
- Hừ … cô em cũng khá lắm! Em tên gì vậy, anh làm quen! – Tên cầm đầu (cđ) lên tiếng vẻ khích bác.
- Tên gì kệ cha tui, không liên quan đến mấy người. Nếu không còn gì nữa thì tránh đường đi!
- Ồ! Em gan lớn hơn anh tưởng đấy! – Lại là cái giọng hãm tài của tên cđ – Không cần em nói anh cũng biết, em là Nguyễn Ngọc Hà Mi, học lớp 11a1, trường Z. Và cũng là cô công chúa duy nhất của nhà họ Nguyễn chủ tịch công ti trang sức đứng đầu thế giới – hắn cười gian tà.
- Sao … sao … ngươi biết …
Nó hết sức ngạc nhiên khi nghe tên đó kể tường tận lai lịch của mình. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nó đưa cái nhìn sắc lẹm lại phía bọn người kia, nó tiếp:
- Mấy người là ai?
- Ha ha … là người – nvp 1 trêu trọc
- Tôi không thù oán với mấy người, tự dưng gây sự, bộ rảnh rỗi sinh nông nỗi hả?
- Cô gái xinh xắn như thế này thì sao mà gây thù oán với bọn anh được chứ! – Tên cđ tiến sát nó, chuyển từ ánh mắt bỡn cợt sang ánh mắt sát thủ - Nhưng tiếc thay là cô em lại gây thù oán với người thuê tụi này!
- Người thuê mấy người là ai? Kẻ đó cho mấy người bao nhiêu? Tôi trả gấp 2, không gấp 3 …
Nó bắt đầu hoảng loạn khi thấy hành động và ánh mắt của bọn chúng.
Những món lợi nó đưa ra không mấy hứng thú với bọn chúng, chúng vẫn tiến lại gần xung quanh nó.
- Mấy … mấy … người … định … làm gì?
Giờ đây nó đã hoảng loạn thật sự, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc gáy đang dựng đứng cả lên.
Càng lúc bọn chúng càng tiến lại gần nó hơn. Nó cứ lùi cho đến khi bị dồn vào ngõ cụt.
Bỗng tên cđ rút con dao nhỏ, sắc lẹm ra. Phản chiếu của ánh sáng mặt trời làm lưỡi dao ánh lên chói mắt.
Lúc này cả người nó đang run lên vì sợ, nó không biết phải làm gì. Võ không có, phép thuật cũng không, giờ mà kêu cứu thì cũng chẳng ích gì.
Tuy vậy nhưng nó vẫn muốn thử, cho dù là tia hi vọng mong manh.
- Mấy người mà còn lại gần nữa là tôi hét lên đấy!
- Ha ha … - nvp 1, 2, 3, 4, 5 cười phá lên
- Cho dù là em có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu! – Tên cđ cười khích bác.
- CÓ AI KHÔNG? CỨU TÔI VỚI! HELP ME! – Nó gào lên trong nỗi sợ hãi.
- Cứ hét thoải mái đi ha ha - nvp 2
- CỨU TÔIIIIIIII!!! HELP MEEEEE!!!
Nhưng đáp trả nó là không gian yên lặng đến đáng sợ, một giọt mồ hôi lăn xuống má nó, giờ đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng.
“Nghĩ đi Hà Mi, nghĩ đi. Bình thường mày giỏi lắm mà, nghĩ đi” – nó tự giằn vặt mình.
Đột nhiên hình ảnh hắn xuất hiện trong đầu nó, với cái suy nghĩ này mà ở trạng tháy bình thường thì sẽ bị tẩy não ngay. Nhưng giờ đó lại là tia hi vọng cuối cùng. Nó nhớ hắn, cần hắn và muốn hắn xuất hiện ngay bây giờ.
- Sao, la hét đủ chưa? Giờ kết thúc được rồi – tên cđ cười đầy sát khí.
- Mấy … mấy … người … đừng có … mà … làm … bậy… - nó nước mắt lưng tròng, giọng run run cố nói ra với chút dung khí cuối cùng “Khánh à, giờ cậu đang ở đâu vậy? Mau ra đây đi, tôi xin cậu đấy huhu”
Mọi ngày nó muốn hắn biến mất bao nhiêu thì giờ lại mong được thấy khuôn mặt “đáng ghét” của hắn bấy nhiêu. Giờ phút này nó mới biết là sự xuất hiện của hắn quan trọng đến nhường nào.
Tên cđ vung con giao nhỏ bé mà sắc lẹm của mình lên, nhằm nó mà giáng xuống.
Phụp …