1h P.M
Sau khi
đăng nhập nó nhận được cuộc gọi trực tuyến từ ba má bên Canifonia.
-Ba! Mẹ!–
Nó vui mừng reo lên.
“Con gái!”
– Mẹ nó tươi cười khi thấy nhỏ vẫn khỏe.
-Con nhớ ba
má quá trời lun nè! Ba má dạo này có khỏe không, hai người cứ đi riết vậy á, chả
thèm quan tâm đến con nhỏ này đâu – Nó phụng phịu.
“Con gái
yêu của má sao mà má không quan tâm cho được, con biết ba má nhiều công việc
mà” – Mẹ nó phân bua.
-Lại công
việc nữa. Tống khứ được con đi rồi thì ba mẹ đâu còn phải lo lắng đâu – nhỏ giả
dỗi
“Thôi nào
thôi nào, con gái má đâu nhỏ nhen như vậy đâu. Ba với má đi hoài cũng đâu có
sung sướng gì.”
- Vâng, con
biết nên chả bao giờ con đòi đi theo! – Nó trở lại vẻ tươi cười, chả qua nó
cũng chỉ muốn trêu ba mẹ chút thôi, chứ hai người bận trăm công nghìn việc chứ
đâu có rảnh rang, đa số thời gian rảnh là đều dành cho nó.
“Con quỷ
này” – Mẹ nhỏ cũng cười.
“Sao, dạo
này con gái của ba có ăn uống đầy đủ không đó? Hay lại bỏ bữa?”
- Con bỏ bữa
nào đâu ba. Béo ú như vầy cơ mà.
“Thật béo
không vậy? Sao mẹ thấy con gầy đi đó”
- Có đâu
má, má không tin con cho má xem nè!
Nó đặt lap
lên đệm rồi nhảy xuống giường quay mấy vòng cho ba má “chiêm ngưỡng”
“Vậy mà còn
nói là béo, má thấy con gầy đi thì có! Lo liệu mà ăn uống cho đầy đủ nghe
chưa!”
- Dạ mẹ!
“Chuyện học
hành sao rồi con?”
- Dạ vẫn rất
tốt ba! – Nó cười tươi rói.
“Lo mà học
đi, sự nghiệp sau này là của con cả đó!” – Ba nó cười hiền.
- Con không
chịu đâu! Làm như ba má khổ lắm! – Nó chu môi – Ăn rồi ngồi trên máy bay đi riết
à, chả biết con cái là đâu cả.
Ba nó cười
khan, đúng là đâu có sung sướng gì đâu. Nhưng khổ nỗi ba má nó có mỗi mình nó.
“Thôi lo mà
ăn uống giữ gìn sức khỏe nghe con” - Mẹ nó dặn dò, giọng suỵt sùi.
- Dạ má, ba
má cũng nhớ giữ gìn sức khỏe ạ. Con yêu ba má nhiều lắm. – Nó như sắp khóc.
“Thôi nào,
con gái lớn rồi mà ba coi nó như con nít vậy” – Ba nó nói má rồi quay sang dặn
nó “Con nhớ ăn uống cho đủ bữa, trời có lạnh thì mặc thêm áo vào đừng để ốm đau
gì, xong việc bên này cuối tháng ba má bay về bên đó 1 tuần”
- Thật hả
ba? – Mắt nó sáng vui mừng khôn xiết.
“Ừm” – Ba
nó cười hiền.
“Nhớ chăm
sóc sức khỏe nha con, sắp đến giờ họp rồi, tạm biệt con!”
– Mẹ nó rưng rưng.
- Dạ mẹ, ba
má cũng vậy ạ. Con chào ba má.
Nó vẫy vẫy
tay tạm biệt, màn hình tắt, nó gạt giọt nước mắt sắp tràn mi.
Nhìn đồng hồ
nó sực nhớ là mình có hẹn với Bảo, nhỏ vội vàng đi thay đồ.
2h… Tại
Bunny Style.
Nó bước xuống
từ taxi, một cơn gió nhẹ thoáng qua làm chiếc váy hồng ngắn đơn điệu của nó nhẹ
bay.
Bảo đang đợi
nó ở một bàn cạnh cửa sổ, vẫn phong cách quần jean, áo sơ mi đơn giản nhưng
cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn của những cô tiếp viên mơ mộng.
- Anh chờ
lâu chưa? – Nó kéo ghế ngồi đối diện Bảo, nụ cười hồn nhiên vẫn luôn trên môi.
- Cũng mới
thôi – Bảo cười đáp trả.
- Lần nào
cũng để anh phải chờ như thế này ngại chết đi được! – Nó biểu lộ chút ngại
ngùng.
- Đợi chờ
là hạnh phúc mà em – Sau câu nói của Bảo nó cười ái ngại, mọi chuyện có lẽ nên
dừng ở đây, Bảo đã đặt ở nó quá nhiều niềm tin và hi vọng mà không được đáp trả.
- Anh Bảo
này… Chuyện hôm bữa anh nói với em á…… Em nghĩ là ….hmmm
- Shh… - Bảo
đưa tay lên chặn lời nó – Anh chưa muốn em trả lời bây giờ.
- Vậy …?! –
Mặt nó nghệt ra có chút khó hiểu.
- Em rảnh
chứ? – Vẫn giọng trầm hiền Bảo nhìn nó.
- Có! Em
lúc nào chả rảnh – Nó vẫn suy nghĩ xem ý của Bảo là sao.
- Chiều
nay, em đi chơi với anh nha? Được không?
- Nhưng mà
… - Nó ngập ngừng
- Trên danh
nghĩa một người bạn! – Bảo dường như đoán được mọi suy nghĩ của nó.
- À vâng,
em rất sẵn lòng – Sự tự nhiên đã trở lại trên khuôn mặt nó. Ít ra nó cũng muốn
làm chút gì đó cho Bảo.
Vậy là nó
cùng Bảo đến công viên, khu giải trí, rong ruổi suốt buổi chiều, đến rất nhiều
nơi, ăn rất nhiều thứ và nó cảm nhận được chút gì đó vui vẻ, an toàn khi bên Bảo.
Những cảnh
tượng trêu đùa vui vẻ của hai người vô tình lọt vào mắt xanh của một cô bé hình
thành nên rất nhiều say nghĩ trong cô, nhưng tất cả đều mang màu đen tối.
Nhưng có một
bóng hình thấp thoáng theo hai người từ đầu đến giờ, ở cô sùng sục ngọn lửa tưởng
chừng có thể thiêu rụi cả thành phố. Tim cô đau lắm, ánh mắt hằn rõ sự căm thù
đến tận sương tủy.
- Cô, đã cướp
đi anh ấy, đã lấy đi hạnh phúc thường trực trong tim tôi. Cô là một con quỉ đội
lốt người, cô sẽ phải trả giá cho tất cả.
Giọt nước mắt
tràn khóe mi, bờ vai nhỏ bé của cô khẽ rung lên nhè nhẹ. Trong đầu cô hiện hữu
một í đồ độc ác.
…………………………….
Sau bữa ăn
tối tại sân thượng của một nhà hàng cao cấp, nó cùng Bảo đi bộ trên con đường về
nhà nơi nó đang ở.
- Hôm nay …
em vui chứ? – Bảo nhìn sâu vào ánh mắt nó.
- Rất vui í
ạ! – Vẫn nụ cười trên môi nhỏ khiến tim Bảo lạc nhịp.
- Bên anh
em sẽ được vui vẻ và hạnh phúc mãi mãi – Bảo lí nhí nơi cổ họng vô tình đập vào
tai nó.
Khoảng lặng
theo màn đêm bao phủ cả bầu trời, những ánh đèn đường yếu ớt tràn xuống bao phủ
con đường, nó và Bảo chầm chậm bước đi, giữa hai người luôn xuất hiện một khoảng
cách vô hình.
- Anh Bảo
à! Ở bên cạnh anh em thực sự rất vui và hạnh phúc! – Nó đưa cái nhìn dò xét về
phía Bảo, cậu biết nó hiểu rõ tình cảm cậu dành cho nó hơn ai hết.
Cậu vẫn im
lặng nghe nó nói, nhỏ tiếp:
- Em thật sự
rất quý mến anh, anh luôn cho em cảm giác an toàn và được nuông chiều. Nhưng
... tình cảm em dành cho anh là tình anh em, là tình cảm bạn bè thân thiết. Thực
sự em … em …. chưa bao giờ có thứ tình cảm trai gái đối với anh. Em biết nói điều
này ra chắc hẳn anh sẽ chẳng vui vẻ gì. Nhưng khoảng thời gian qua em luôn coi
anh là một người anh ruột của mình không hơn
không kém. Anh luôn quan tâm
em, bảo vệ em, chăm sóc cho em... nhưng em nghĩ anh cũng chỉ coi em như một người
em gái. Em muốn anh là một người anh tốt luôn ủng hộ em, giúp đỡ em, ... hơn là
một nửa của em. Em xin lỗi ... – Giọng nó nhỏ dẫn xuống – Em biết anh yêu em,
nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận nhất thời, cũng có thể là anh ngộ nhận tình cảm.
Cho dù là lí do nào nhưng em không muốn anh tiếp tục lún sâu hơn nữa. Em nghĩ
người thực sự yêu anh là Thư mới đúng.
Cả hai đều dừng
bước, nãy giờ Bảo im lặng nghe nó nói không sót một chữ, cổ họng cậu nghẹn
lại quay sang nhìn nhỏ với ánh mắt khó hiểu và ngờ hoặc hơn bao
giờ hết.
- Tại sao... em lại
nói như vậy?!
Nó cười nhẹ, nụ
cười như biết rõ mọi chuyện.
- Là con gái với
nhau, qua những hành động và cử chỉ em hiểu rõ Thư yêu anh hơn ai hết. Và em
nghĩ tình cảm của anh với Thư không đơn thuần là anh em.
- ...
- Em tin là anh sẽ
đem lại hạnh phúc cho cô ấy và điều ngược lại nữa. Thư vậy thôi chứ cũng như bao cô gái khác nhỏ cũng yếu đuối lắm.
Em nghĩ hai người sẽ là một cặp đôi đẹp.
- Anh cũng đã từng
chối bỏ tình cảm trong lòng mình– Bảo vẫn chưa xác
định rõ tình cảm nơi cậu.
- If you be with
the one you love, love the one you are with – Yêu người mình yêu hơn yêu người
yêu mình. Có thể em không đem
lại hạnh phúc cho anh. Nhưng Thư có thể. Em xin lỗi.
- Em không có lỗi!
Anh tôn trọng quyết định của em.
- Cảm ơn anh vì
điều đó! Anh trai! – Nó cười tươi.
- Em gái
Bảo cũng cười, cậu
dang rộng vòng tay để ôm nó – một người em gái – bây giờ là vậy, sau này cũng vậy
và mãi mãi sẽ như vậy.
Trong lòng nó nhẹ
đi hẳn, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp hơn nó nghĩ, mọi chuyện đến và đi quá nhanh
để lại trong lòng nó và Bảo chút gì đó lưu luyến.
- Thôi muộn rồi,
em vào nhà đi! –Bảo cười – Em gái.
- Vâng, anh trai
– nó cũng cười tươi rói.
Nó đứng đợi cậu
lên xe rồi mới quay người đi về nhà.
Nó rất vui mừng
khi đã giải quyết xong một gánh nặng trong lòng.
Một chiếc ô tô
đang đi tới, bóng đèn rọi làm chói mắt, nó đứng đó, cố gắng nhìn xem bóng người
đó là ai. Chiếc xe vẫn lao đến, nhưng tốc độ không giảm đi như nó nghĩ. Đó là
ai?
Hắn sao? Không phải,
bóng người con gái lái xe. Là Chi? Nhưng nhỏ đâu biết đi xe ô tô.
Nó vẫn đứng chôn
chân ở đó. Người con gái lái xe đó... vẫn nhắm vào nó ...
Đưa tay lên chắn ánh sáng đang dọi vào mặt mình. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó... Nó nhận ra,
nhưng ....
Chiếc xe lao đến với tốc độ không quá lớn.
0.01s não bộ của nó nhận thức được mình đang gặp nguy hiểm,
biết là chiếc xe sẽ đâm vào mình mà sao nó vẫn không tin, toan chạy nhưng đã
không kịp...
Rầm... chiếc ô tô đâm thẳng vào nó, tốc độ không đủ lớn để lấy
đi mạng sống của cô, nhưng...
Nó đang nằm trên
đường, máu từ đầu chảy xuống,
sau cú đâm nó bị đập đầu xuống đường, có lẽ hai ba cái sương sườn đã gãy vì chiếc xe, đầu quay cuồng, hai bên mí mắt đang đọng lại,
nước mắt ư? Nhưng tại sao nó lại khóc?
Chiếc xe sau khi
gây án đã bỏ đi. Để lại nó, nằm đó. Giữa màn đêm u mịc
Nó cảm nhận được
toàn thân đang rã rời dần, máu vẫn không ngừng chảy, chiếc váy hồng sẫm màu máu
đỏvà tạo thành một vũng máu loang lổ trên đường,
hai mắt nó muốn nhắm lại...
- Hà Mi! Hà Mi!
... - Có người đang gọi tên nó, giọng nói này ... thân quen lắm... Tiếng
gọi cào xé sự tĩnh mịch của màn đêm. Nó nghe thấy nhưng... tiếng gọi dần chìm vào lãng quên theo bóng tối, nó ... đã ngất đi.