Thư nở một nụ cười bán nguyệt trên
khuôn mặt “gian tà”,Nó vẫn chưa tin vào những gì mình đang thấy.
- Cậu …
- Phải là tôi – Kim Thư!
Giọng nói của nhỏ khiến nó lạnh cả
xương sống, nó vẫn nhìn trân trân vào nhỏ:
- Người đâm tớ
… là c…ậu…
- Cô vẫn còn đủ
tỉnh táo để nhận biết mọi chuyện đấy chứ! Kể ra tối qua tôi vẫn còn khá nhẹ
tay, nhưng lần này thì chắc cô sẽ quên đi mọi chuyện… mãi mãi.
Nụ cười bán
nguyệt trên môi khiến khuôn mặt của Thư càng thêm giống ác quỷ.
- Cậu … cậu …
- Im đi! Mày
đừng có giở cái giọng thánh thiện nữa. Thì ra là mày dùng cái điệu bộ dả nhân
nghĩa đạo đức để cướp anh Bảo sao? Giờ thì mày đã hài lòng chưa? Anh Bảo giờ
lúc nào cũng nói về mày, yêu mày để rồi ảnh nhận được cái gì từ con khốn như
mày chứ?
Cảm xúc dường
như đã bộc phát hoàn toàn, Thư khóc, nó cũng khóc. Thư khóc với bao bức xúc dấu
kín trong lòng bấy lâu, còn nó khóc vì bị hiểu lầm sao?
- Thư à … cậu
hiểu lầm rồi…
- Thôi ngay cái
giọng kinh tởm đó của cô đi, cô càng nói càng làm tôi thêm ghét cô thôi.
Nó còn khá mệt
với tình trạng sức khỏe hiện giờ, nó thật sự không muốn nói nhiều vì cổ họng nó
đang khô cháy, nhưng hơn tất cả nó muốn Thư biết mọi sự thật là nó không yêu
Bảo và chưa từng có cái ý định cướp Bảo từ tay Thư.
- Cậu nghe tớ
nè…
Thư rút ra con
dao từ túi, cô tiến lại gần nó. Gằn từng chữ:
- Nghe mày … để
tao thương xót cho hoàn cảnh mày lúc này sao?
Nó đang rất sợ,
Thư không nghe nó nói. Con dao lóe lên những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt
trời hắt vào từ cửa sổ.
Càng lúc con
dao càng gần mặt nó hơn:
- Để tao cho
mày một vết sẹo ở mặt để xem còn thằng nào nó theo mày nữa không?
- Này … cái đó
không đùa được đâu … - Nó ré lên sợ hãi.
- Tao đâu có
nói là đùa với mày đâu.
Con dao đang
cận kề bên mặt nó, lưỡi dao sắc lạnh đụng vào da mặt nó… Nó nhắm mắt lại, không
dám đối mặt với những gì đang xảy đến với nó.
- Dừng tay! –
Giọng Bảo nhanh chóng truyền đi khắp phòng, suýt nữa là con dao trên tay Thư
rớt xuống đất.
Bảo và Q.Anh
đẩy cửa bước vô, toán chạy lại phía nó nhưng Thư đã nhanh hơn kéo nó xuống
giường, dây chuyền nước trên tay nó bị giật mạnh, con dao được đưa lên cổ nó.
- Đứng lại!
Thư hét lên,
Bảo và Q.Anh không dám bước tiếp.
- Thư à, cậu bỏ
Mi ra đi rồi có gì mình nói chuyện! – Q.Anh cố gắng thuyết phục Thư nhưng không
thay đổi được gì.
- Thư à em có
biết là mình đang làm gì không hả? – Bảo hạ giọng xuống so với lúc đầu, cậu
nhìn thẳng vào mắt Thư.
Nụ cười bán
nguyệt lại xuất hiện trên môi Thư:
- Tại sao ư?
Tại vì cô ta đã cướp đi thứ quan trọng nhất của tôi.
- Thư à, tớ đã
nói rồi, tớ với …
- Im – Thư dí
sát con dao vào cổ Mi hơn, từng xớ thịch tách dần ra, máu bắt đầu rỉ ra, thấm
vào lưỡi dao, chảy xuống cổ áo. Đau, nó thực sự cảm thấy đau nhưng chịu như vậy
để hiểu lần được giải quyết thì nó chấp nhận – Chẳng phải anh yêu cô ta lắm
sao? Chả phải hai người đang hạnh phúc sao?
Bảo dần hiểu ra
vấn đề đang diễn ra ở đây.
- Phải, là anh
yêu Mi nhưng Mi không yêu anh, đối với Mi anh chỉ là một người anh trai tốt
thôi. Mi đã giải thích và khuyên anh nên yêu người yêu anh, đó là em, Thư à. Em
dừng lại đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
- Anh nghĩ là
tôi sẽ tin sao? Lúc cô ta chưa xuất hiện thì anh quan tâm tôi, anh yêu thương
tôi, anh lo lắng tôi để rồi khi cô ta xuất hiện và cướp đi tất cả!
Thư đã khóc,
những giọt nước mắt oán trách, chịu đựng, hòa cùng với cái mặn chát của niềm
đau. Tất cả đã bộc phát không chút tự chủ, nhưng có lẽ nói ra tất cả thì Thư sẽ
cảm thấy tốt hơn là cứ mãi giấu trong lòng.
- Em hiểu sai
về Mi rồi, người anh thực sự yêu là em. Chính Mi đã cho anh biết điều đó, tình
cảm giữa anh và Mi chỉ là ngộ nhận. Anh xin lỗi, trong chuyện này anh mới là
người đáng bị chịu tất cả, Mi không có tội em buông tha cho cô ấy đi! Mi yêu
người khác rồi!
- Dối trá! Tôi
không để những lời mật ngọt đó che mắt một lần nữa đâu. Anh nghĩ tôi còn ngây
dại như ngày nào sao? Hừ tất cả anh nói ra cũng chỉ với mục đích là cô ta! Cô
đã thực hiện thành công âm mưu của mình rồi đấy!
Mi rất yếu, nó
muốn giãi bày tất cả nhưng thực tại không cho phép nó làm như vậy. Ở trong cái
giây phút gần như tuyệt vọng đấy thì có một giọng nói đã gần như gỡ rối tất cả.
- Mi không thể
yêu Bảo … vì cô ấy là vợ tương lai của tôi!
Không ai khác
ngoài hắn có thể nói ra những ngôn từ sốc não như vậy.
- Sao? – Thư
gần như đứng hình khi nghe hắn nói, con dao dần được nới lỏng ra, riêng hắn nói
thì Thư nghĩ không có chút giả dối – Lại một kẻ nói xạo nữa ư ?
- Khánh nói
đúng! Tớ … và … Khánh đã … có hôn ước … rồi… ! – Nó cố nói với những sức
lực cuối.
- Và đó là lí
do tại sao Mi lại không chọn anh ! – Bảo khẳng định – Giờ em đã tin
chưa ?
Con dao trên
tay Thư rớt xuống đất, cô sững người khi nghe tất cả sự thật. Nó không cự thêm
được nữa và xỉu… Thư vội vã đỡ Mi, một lần nữa vòng tay lạnh đó bế xốc nó lên
đặt lên giường bệnh, Tuấn chạy đi gọi bác sĩ.
Thư ngồi thụp
xuống đất, những giọt nước mắt hối tiếc dâng trào nơi khóe mắt, sự oán trách
bản thân vì những hành động thiếu kiểm soát dần xâm chiếm con người cô. Tất cả
những chuyện cô làm, không suy nghĩ để rồi nhận caias kết cục như thế này, Thư
đã tự tay mình hủy hoại đi tình bạn cao đẹp, tình yêu trong sáng. Sự ghen tuông
đã làm lu mờ đi con người Thư, tất cả đã sai nhưng chưa hẳn đã muộn màng.
Mọi người đang
lo lắng cho nó mặc Thư bỏ chạy với hàng nước mắt ân hận. Minh đứng đó, đụng vào
vai Thư khi nhỏ chạy qua, cậu chứng kiến tất cả. Cái lúc cậu định lấy tình cảm
của mình ra để cứu giúp nó thì hắn đến và lên tiếng. Và con cả khi nó ngã
xuống, cậu muốn là người thay thế hắn nhưng không …