Sau khi chia tay mọi người nó và Q.Anh cũng về.
Nhưng nó không về luôn mà rẽ vô cánh đồng hoa Thạch
Thảo.
Cô muốn tìm một chút yên tĩnh, cô đã qua mệt mỏi rồi.
Cái cuộc sống này sao mà phức tạp thế? Nó thực sự muốn
buông xuôi.
Giờ nó đã hiểu cảm giác mà bao cô gái khác đã từng
trải qua – đau vì tình.
Những cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ đung đưa mấy bông
hoa Thạch Thảo, phảng phất đâu đây mùi hoa nhẹ nhàng. Ít ra nó cũng tìm được
chút gì đó thanh thản.
Mới ngồi được một lúc với miên man suy nghĩ mà sương
đêm rơi làm ướt đi mái tóc nâu đỏ.
Nó lên xe phóng về biệt thự.
Vì nghĩ ai cũng ngủ rồi nên nó không bật điện và thả
mình xuống ghế sa lông.
Nhưng sao nó cảm nhận được hơi thở, hơi ấm, nhịp tim
đập ....... mà không phải là của mình.
Nó đứng bật dậy khi nhận ra là mình đang ở trong
vòng tay hắn.
Đơ 2s nó vội bước về phía cầu thang.
- Cô đi đâu về? – Hắn nói đủ cho hai người nghe.
- .......
Hơi khựng lại nhưng rồi nó cũng đi tiếp, giờ cô đã cảm
nhận được cổ họng mình đang nghẹn lại.
- Cô tự biết giờ là mấy giờ rồi không? – Hắn hơi gắt
giọng.
Nó cắn chặt môi dưới vì rõ biết giờ đã là 1 rưỡi
sáng.
Hắn không còn đủ kiên nhẫn trước sự cứng đầu bướng bỉnh
của nó nên đã đi đứng dậy và kéo tay nó lại, hai khuôn mặt sắc sảo gần sát
nhau, hai ánh mắt nhìn nhau với bao dòng cảm xúc.
- Cô phải khiến cho người khác lo thì mới vui sao?
- Lo? – Nó cười nửa miệng – Để dành mà “lo” cho chị
“Miu” đi! Tôi không cần!
Nó giật tay lại và quay đi trước khi những giọt nước
mắt lại lăn dài trên khuôn mặt mình. Nói ra câu đó sao tim nó bỗng nhói lên, từ
khi quen hắn nó đã thay đổi rất nhiều.
Còn hắn lại yếu đuối để nó đi như vậy sao? Tim hắn
đâu cho phép làm như vậy? Những dòng cảm xúc đã vỡ òa theo nhau tràn ra khóe mắt.
Mặn chát! Chua xót!