My nhanh chóng trở về phòng với tâm trạng khó chịu, cô đóng cửa lại, thay đồ rồi nằm dài trên giường lăn qua lăn lại nhưng lúc nào hình ảnh khuôn mặt buồn rầu của Bảo cũng lại xuất hiện trong tâm trí cô. My nén lại mọi suy nghĩ, đánh một giấc cho đến khi Thư gọi cô xuống ăn trưa. Thư thấy My trông hơi mệt nên hỏi thăm:
- Chị ổn chứ?
- Chỉ hơi mệt một chút
My đáp, ánh mắt mệt mỏi hướng về phía trước. Cô tự hỏi, tại sao mình lại phải để tâm đến chuyện của Bảo nhiều như thế trong khi cô còn rất nhiều việc còn chưa chạm đến
Tại căn tin, đám nữ sinh đều đang hoảng loạn lên vì một tên phá đám nhiều chân, có râu và hôi hám đang chạy lung tung trên sàn. Một vài bạn nữ hét toáng lên đến mức từ chỗ My với Thư cũng nghe thấy
- Aaaaaaa...gián kìa
- Cút đi, xùy xùy
- Đừng lại đây, Ôi mẹ ơi
Cùng lúc đó thì My với Thư cùng tiến vào và anh bạn gián cũng đang lao đến chỗ My, do cô không để ý mém tí thì anh bạn gián bị bẹp gí, My chỉ hơi khó chịu kêu lên rồi đi đến lấy đồ ăn
- Ui, tí thì bẩn dép
- Sao lại có gián trong nhà ăn thế?_ Thư tiến đến hỏi
- Là do Hải thả nó ra đấy_ Linh nói lớn khiến Hải nhận được tất tần tật những cái nhìn “thân thương” của các bạn nữ
- Ahaha, các bạn à, chỉ là một trò đùa thôi mà, mọi người có gì từ từ nói chuyện nha_ Khóe miệng Hải giật giật, anh cảm thấy có sát khí đùng đùng phía sau lưng liền quay người lại cười trừ mà giải thích
- Có phải cậu hết trò nghịch rồi không tên kia?_ Sau tiếng nói của bạn nữ này thì đồng loạt các tiếng bẻ tay đều vang lên
- Ực...Thật sự xin lỗi mà_ Hải nuốt nước miếng cái ực rồi co chân mà chạy thoát thân, phía sau thì là cả một đám nữ đuổi theo anh đằng đằng sát khí
- Tổ quốc mang ơn cậu, Hải à_ Vy nói, một tay còn đưa lên vỗ ngực chắc chắn
- Mà chị thả gián làm gì thế?_ Thư với My cùng đặt đĩa cơm xuống bàn rồi hỏi
- Khỏi cần nói cũng biết là do vụ hôm bữa chứ gì_ Nhi khẽ thở dài nhìn con bạn còn Vy thì gật đầu một cái chắc nịch
- Đến bây giờ vẫn chưa xong sao?_ Thư uể oải hỏi
- Chưa. Yên tâm chị còn kế hoạch B_ Vy nói rồi nhìn My cười nham hiểm còn My thì ngồi im lặng ăn cơm một cách ngon lành
- Vụ gì thế?_ Quân bỗng dưng thấy hứng thú thì quay sang hỏi Nhi
- Chơi vui thôi à, không có gì đâu_ Nhi khẽ nói
- Bỗng dưng thấy thiếu vắng ấy nhỉ?_ Linh người nhìn bọn họ rồi nhìn về phía My với Bảo thì chợt nói
- Ừa, hôm nay có hai người im lặng đáng sợ_ Khánh nói rồi cả bọn cùng nhìn về phía Bảo với My chỉ biết cắm cúi ăn cơm mà không thèm ngước nhìn nhau một cái, thứ bao quanh hai người họ chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ
- Tôi xong rồi_ My biết mọi người đang nhìn mình nên cô ăn nhanh hơn để nhanh chóng rời đi. My đứng dậy, dẹp đĩa rồi đi lòng vòng trong khuôn viên sau đó thì đi ra biển
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào khiến My khẽ nhíu mắt vào. My đi chân trần trên bãi biển để cảm nhận bãi cát mỉm và từng làn nước “kéo” đến chỗ mình rồi lại “rời đi“. My khẽ mỉm cười thích thú, cô cứ đi xung quanh bãi biển để cảm tiếp cảm giác ấy. Nhưng đến chiều tối thì mây đen bỗng kéo tới, gió thổi mạnh hơn, My bỗng cảm thấy không an toàn gì nên đi vào trong.
Cô vừa trở về phòng thì trời bắt đầu mưa. My vừa tắm, thay đồ rồi cầu nguyện rằng trời đừng mưa to vì nếu mưa to thì “con quái vật” ấy sẽ xuất hiện. Cô xem đồng hồ thì thấy 19h15” thì lại nhanh chóng xuống nhà an sao cho kịp ăn tối
Tại nhà ăn, mọi chuyện lại giống như bữa trưa, chỉ khác rằng cơn mưa bên ngoài ngày một lớn và trong lòng My càng một sợ sệt hơn. Cô nắm chặt lấy dao và nĩa ghì mạnh xuống miếng bít tết để kiềm chế nỗi sợ, thì bỗng. Một tiếng sấm rất to như muốn xé toạc cả bầu trời kêu lên khiến My điếng người, cô bắt đầu không kiềm chế được nỗi sợ của mình.
Cô ngước nhìn xung quanh, thấy một vài bạn nữ còn ôm lấy tai mà che đi, một vài người còn rơm rớm nước mắt, tất cả bọn họ đều bộc lộ ra bên ngoài nhưng My thì khôn thể, cô không cho phép mình bộc lộ nó ra, không được phép! Nỗi sợ sệt của cô gần như được bộc lộ hết qua đôi mắt và Bảo cũng đã bắt gặp được nó khi My ngước lên nhìn anh như muốn nói rằng: “ Tôi sợ lắm, tiếng sấm đáng sợ lắm “
My bỗng chốc đứng bật dậy, cô nhanh chóng trở về phòng trước khi tiếng sấm tiếng theo vang lên vì như thế cô sỡ bộc lộ nó ra mất, nỗi sợ ấy, cô sẽ bộc lộ nó ra mất. My đi vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi yên vị trên giường, hai tay nắm chặt lấy cái chăn
Bảo nhìn thấy thế thì liền chạy theo. Anh đi lên phòng My, mở cửa ra thì nhìn thấy My đang ngồi trên giường, ánh mắt thờ thẫn nhưng so với ban nãy thì tốt hơn một chút. Bảo tiến đến, ân cần hỏi:
- Em không sao chứ? Sao lại không bật đèn?
- Không, anh ra ngoài đi_ My nói, cô quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh
- Vậy, tôi đi đây_ Bảo chỉ cười nhạt rồi quay đi thì cùng lúc đó một tiếng sấm khác vang lên khiến My giật mình, cô ngớn tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của Bảo
- Hửm_ Bảo cảm thấy như có gì đó kéo áo anh nên anh quay người lại thấy thế My giật mình vội buông tay ra
- Không có gì_ My giải thích thì tiếng sấm tiếp theo vang lên khiến My giật mình, cả người cô bắt đầu run lên
- Bảo My, em sao thế?_ Bảo cảm thấy lạ nên quay người lại hỏi
Gương mặt My bỗng chốc tối sầm lại, cô không kìm nén nó được nữa rồi. My bỗng quay lưng đi, mở tủ quần áo ra nói rồi nhảy vào trong đóng lại
- Xin lỗi vì đã để anh nhìn thấy cảnh tượng này nhưng tôi cần có chút chuyện cần giải quyết
- Cái...cái gì? Giải quyết thứ gì mà phải chui vào trong tủ cơ chứ_ Bảo bất ngờ nên nói lớn, lại có một tiếng sét khác vang lên, Bảo nhìn ra ngoài trời rồi quay sang nhìn My ở trong tủ rồi hỏi
- My, em sợ sấm sét sao? Thôi nào, ra đây đi. Ở trong đó chỉ khiến em cảm thấy sợ hơn thôi_ Bảo cầm cánh cửa tủ lắc mạnh
Từ bên trong, một giọng nói yếu ớt vang lên
- Không sao đâu. Tôi luôn vượt qua nó bằng cách này
Bảo nghe thấy thì dừng lại, anh nói ra suy nghĩ của mình.
- Luôn? Em luôn vượt qua nó bằng cách này sao? Luôn một mình sao? Em có nhiều bạn bè như thế mà em không bao giờ gọi họ
- Tôi sợ, khi nói ra họ sẽ cười nhạo mình, một con nhóc mang vỏ bọc mạnh mẽ như tôi lại đi sợ sấm sét sao? Tôi sẽ lại trở thành trò cười cho bọn họ mất
- Bọn họ là bạn của em. Bọn họ nhất định sẽ giúp em, chỉ cần em mở lời
- Giúp? Tôi không muốn trở thành gánh nặng của ai
- Ra vậy. Giờ thì tôi hiểu rồi. Em luôn tự rèn luyện mình, tự tạo cho mình một cái vỏ bọc như vậy để không dựa dẫm vào ai. Vậy thì ra đây đi
Bảo kéo mạnh, cánh cửa bật mở, My ngồi cúi đầu xuống gối, hai tay siết chặt như đang tự bảo vệ mình, nghe Bảo nói, cô ngước mặt lên nhìn, khóe mi cô trông hơi đỏ có lẽ cô đã khóc khi ở trong tủ. Bảo nhìn thấy rồi khẽ mỉm cười, anh đưa tay ra để đỡ cô dậy
- Ra đây đi
Giọng nói cất lên, My như “người chết đuối tìm thấy phao cứu sinh” cô vươn tay ra chỗ Bảo thì một tiếng sấm vang lên khiến My bị giật mình, cô lao đến ôm lấy anh, Bảo khẽ mỉm cười vòng tay ôm chặt lấy My, như một thói quen cũ Bảo đưa tay lên khẽ xoa đầu My rồi nhẹ nhàng nói:
- Từ giờ trở đi tôi sẽ ở bên em, em không còn một mình nữa. Tôi sẽ luôn dõi theo em để em không vượt khỏi tầm mắt của mình và tôi cũng cũng sẽ không rời xa em dù chỉ là một phút nào đi chăng nữa
Bảo vừa nói vừa ôm chặt lấy cô hơn. My vùi đầu vào ngực Bảo mà nghe thấy bỗng chốc cảm động, cô đưa tay lên, nói nhỏ
- Hứa chứ?
- Hứa
Bảo mỉm cười ngoắc tay My, nỗi phiền lòng trong anh bỗng chốc tan biến. My nói nhỏ:
- Anh được tha thứ
- Thật chứ? Cảm ơn em
Bảo mỉm cười vui sướng, anh bỗng khẽ nâng cằm My lên rồi đặt trên môi cô một nụ hôn, bờ môi mềm mỉm của My bị Bảo chiếm trọn lấy. Có lẽ nụ hôn này sẽ khiến cho My không thể quên được