Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 100: Chương 100




Thức giấc đã thấy anh nằm bên cạnh, tôi lẳng lặng bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi lấy áo ấm khoác vào định ra ngoài mua ít đồ của con gái. Vừa mở mắt ra thấy tôi di ra ngoài Nhật Nam hốt hoảng, chắc sợ tôi giận chuyện hôm qua nên bỏ đi đây mà.

-Em đi đâu thế người yêu?

Ai bảo hôm qua anh làm tôi thảm hại như thế nên phải hành hạ anh lại cho bõ ghét mới được., cái tội lúc nào cũng thế, nóng nảy vội vàng, chưa biết thực hư ra sao đã nhảy dựng lên làm rối tung mọi chuyện.

Tôi giả vờ làm mặt lạnh không trả lời câu hỏi của anh làm anh càng sợ hơn nữa, anh kéo tay tôi ngồi lên giường.

-Chuyện lúc tối là anh sai rồi, em đừng giận có được không?

-Nếu đặt vị trí anh là em lúc đó, liệu anh có thể không giận không?

Tôi nói y như thật nên anh không chút nghi ngờ.

-Anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như thế này nữa đâu.

Vẻ mặt đau khổ của anh làm tôi thương kinh khủng, nhưng không lẽ bỏ cuộc giữa chừng thì kỳ lắm, nên phải ráng diễn cho xong vở kịch.

-Mọi chuyện đã muộn rồi, dù gì cũng cảm ơn anh đã chăm sóc cho em tối qua, nếu không có anh chắc bây giờ em đã chết ngoài đường rồi.

Nói xong tôi vờ đứng lên bỏ đi, anh vội bước đến ôm chặt tôi từ đằng sau, giọng nói rất thành khẩn.

-Đừng đi, là do anh ngu ngốc nên mới nói ra những lời ngu xuẩn đó, nếu em bỏ mặc anh cũng sẽ không sống nổi, Gia Ân, em tha thứ cho anh nhé.

-Ừm.

Nhật Nam như không tin vào mắt mình, lúc nãy còn đòi bỏ đi này nọ ghê lắm vậy mà mới vừa xin lỗi một cái là gật đầu đồng ý ngay lập tức, không ngạc nhiên mới là lạ. Tôi quay người lại mỉm cười nhìn anh.

-Em biết người yêu em ngốc nhất mà, nên em không nỡ bỏ anh mà đi đâu.

-Ơ…

Nhìn cái mặt ngu ngơ của anh tôi bật cười, chọc anh như vậy cũng đủ rồi, lỡ anh khóc thiệt là tiêu.

-Nãy giờ em chỉ đùa thôi, chứ có giận hờn gì đâu.

Nghe tôi nói gương mặt anh giãn ra ngay lập tức, anh bẹo má tôi thật mạnh làm tôi la inh ỏi.

-Dám lừa anh hả? Em không muốn sống nữa đúng không?

-Ai biểu anh ăn hiếp em chi, anh có biết em đã cô đơn như thế nào khi anh hứa rồi lại không về không? Anh có biết em buồn như thế nào khi bị anh hiểu lầm không? Anh có biết em khóc nhiều đến mức nào khi đi ra khỏi nhà không? Anh có biết em sợ như thế nào khi phải nằm chơi vơi một mình nơi góc đường không? Anh có biết….

-Anh biết, anh sai rồi.

Nhìn những giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt, Nhật Nam vội ôm tôi vào lòng, ánh mắt chất chứa đầy yêu thương và hối hận.

Tôi biết bất kỳ người đàn ông nào rơi vào hoàn cảnh đó cũng sẽ hành động như vậy thôi, điều này càng chứng tở anh yêu tôi như thế nào.

-Người yêu ơi em đói.

Không muốn anh buồn về việc lúc tối nữa, tôi đánh trống lãng sang chuyện khác, anh mỉm cười bế tôi lên giường.

-Ở đây chờ anh đi mua thức ăn về cho em nhé.

Anh đi nhanh dã man, mới ra khỏi nhà xíu đã về liền. Thấy tôi nằm trên giường anh vội đỡ dậy, giọng nói rất dịu dàng.

-Ăn chút gì rồi uống thuốc nè người yêu.

Lâu lâu mới có cơ hội hành hạ anh nên phải tận dụng mới được, tôi nhõng nhẽo.

-Em không ăn, cũng không uống thuốc đâu.

-Không ăn anh đánh đòn bây giờ đó, nhanh lên.

Anh nghiêm mặt lại, giọng nói sặc mùi hăm dọa, mà tôi có sợ gì đâu chứ. Tôi quay người lại giận dỗi, hai con mắt rưng rưng đến tội nghiệp.

-Ngày xưa lúc nào cũng ngọt ngào, bây giờ hở xíu là đòi đánh đòi giết, không lẽ mất trí nhớ làm thay đổi tính tình luôn sao.

Tôi làu bàu trong miệng làm Nhật Nam tò mò, anh nghe chữ được chữ mất nên không biết tôi đang nói gì.

-Em đang nói ai vậy?

-Không có nói anh đâu.

Tôi giận dỗi cầm cuốn truyện lên đọc nhưng mà cũng không được yên, Nhật Nam giật lấy xếp lại cất lên trên, rồi ánh mắt quét qua người tôi đầy hăm dọa.

-Trước mặt anh mà dám nhắc tới người đàn ông khác à? Em liều quá rồi đó, nói mau, ai?

-Người yêu cũ của em, được chưa?

Người gì đâu hở xíu là hù dọa, quen biết anh lâu như vậy chẳng lẽ tôi không biết tính anh hay sao mà còn giở trò như thế chứ, chỉ cần tôi nịnh nọt vài câu là lại ngọt ngào liền thôi.

Nghe tôi nhắc đến người yêu cũ, mắt anh sáng rỡ làm tôi càng thêm nghi ngờ, có ai lại phấn khích khi người yêu nhắc đến mối tình trước bao giờ đâu, vậy mà Nhật Nam lại khác người như thế đấy.

-Vậy chắc người yêu cũ của em tốt lắm đúng không? Kể anh nghe một xíu đi.

Nhìn cái mặt gian gian của anh tôi cảm thấy có gì đó không bình thường nhưng vẫn huyên thuyên kể.

-Anh ấy à, dung nhan bình thường nhưng lúc nào cũng nghĩ mình đẹp trai, được cái ảo tưởng sức mạnh là nhất. Tính tình ích kỷ, thích trả treo với con gái, nói chuyện với anh ấy chẳng có gì thú vị hết, đã vậy còn hung dữ, bạo lực, nói chung đi với anh ấy lúc nào cũng nơm nớp lo sợ anh ấy quăng ra ngoài xe hay giết người phi tang xác.

Nhật Nam thay đổi sắc mặt liên tục, tôi diễn chuyên nghiệp lắm, nói chuyện mà mặt mũi nghiêm túc thôi rồi.

-Người đó tệ đến mức đó à? Chẳng phải em rất yêu người đó sao?

Nhật Nam hơi khẩn trương, anh nhìn chằm chằm làm tôi suýt nữa cười thành tiếng, nhưng phải cố gắng diễn cho xong, thế là tôi bễu môi châm chọc.

-Thì bên nhau bao lâu vậy cũng có chút tình cảm chứ anh. Còn nữa, em nghi ngờ hình như anh ấy…không giỏi về mấy cái chuyện đó lắm, bạn em khuyên đừng cưới những người như vậy sau này chán lắm.

Mặt anh đỏ lên, tay đặt lên eo tôi còn mặt thì áp sát mặt tôi, giọng nói có chút không vui.

-Ai nói anh không có khả năng hả, chẳng phải em cũng đã từng trải qua chuyện đó rồi sao? Hôm nay anh sẽ chứng minh cho em thấy độ đàn ông của anh.

Anh bắt đầu hành động làm tôi vừa buồn cười vừa sợ hãi, buồn cười vì cái tính trẻ con của anh, mới nói khích có vài câu đã không tự chủ được rồi, còn sợ là vì anh mà làm thật chắc toi.

Tôi gắng sức đẩy anh ra nhưng không được, kỳ này chắc không có đường thoát thân thật rồi.

-Em nói người yêu cũ chứ có nói anh đâu mà phản ứng dữ dội vậy hả?

Hình như nói đúng tim đen hay sao mà anh hơi khựng lại, nhưng chỉ được có vài giây là lại tiếp tục rồi.

-Chẳng phải em nói anh với người đó là một hay sao?

-Nhưng anh đâu có thừa nhận.

Tôi cố gắng chống chế, anh cúi xuống thì thầm vào tai tôi đầy mê hoặc.

-Nếu anh là anh ấy thì sao?

Toàn thân tôi bắt đầu nóng dần lên, tim đập loạn nhịp nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh, người ta nói nếu đang cảm mà làm chuyện ấy thì sẽ nặng hơn, với lại tôi còn đi học, lỡ chẳng may không cẩn thận lại phiền nữa, tốt nhất là tránh xa anh một chút cho an toàn.

-Không thể nào, anh ấy đã chết rồi.

-Dám trù ẻo anh nữa hả? Mong anh chết để có người mới đúng không?

Xâu chuỗi tất cả mọi việc lại, cộng thêm lời nói vô tình của anh nãy giờ tôi đoán anh đã nhớ lại mọi việc trước kia, nhưng tại sao lại cố tình giấu tôi? Anh không biết tôi đã đau khổ thế nào trong thời gian qua hay không, anh có lý do gì hay chỉ đơn giản là đùa giỡn cho vui?

Tôi buông người không phản kháng nữa, nước mắt cứ thế rơi ra. Nhật Nam thấy vậy hoảng quá liền đỡ tôi dậy.

-Người yêu sao lại khóc, đau ở đâu nói anh nghe.

Không trả lời, tôi ngồi dậy chạy thật nhanh ra khỏi phòng, anh vội đuổi theo kéo lại. Anh cứ giữ chặt tôi lại không cần biết vì sao tôi lại khóc và bỏ đi khỏi phòng.

-Em sao vậy, đừng làm anh sợ có được không?

-Sao anh lại gạt em chứ? Những ngày qua em khổ sở như thế nào anh có biết không? Khi nghe anh mất trí nhớ, em cũng gần như điên loạn, em sợ anh quên mất em, quên mất những kỷ niệm ngày xưa của hai đứa, sợ anh sẽ không còn bên cạnh em nữa. Mọi chuyện xảy ra đúng như điều em sợ, nhưng em đã cố gắng đứng lên để đến bên anh một lần nữa, nhục nhã có, đau đớn có, nước mắt còn nhiều hơn cả mưa, có lúc em nghĩ mình đã chết khi bên cạnh không có một người nào. Thế nhưng lúc anh tìm lại được ký ức lại chỉ biết đến bản thân anh, anh không nghĩ đến cảm giác của một người tìm mọi cách để giúp anh nhớ lại quá khứ. Tại sao anh lại có thể ích kỷ như thế? Có phải vì em không xứng đáng được biết đúng không?

Không kiềm chế được xúc động tôi nấc lên nghẹn ngào, những tưởng khi anh sẽ nhớ lại mình sẽ rất vui mừng nhưng không ngờ lại xúc động đến mức này. Những ngày tháng đau khổ đó cứ hiện ra trong đầu làm tôi cảm thấy sợ hãi.

Nhật Nam ôm chặt tấm thân đang run rẩy của tôi lại, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng.

-Anh xin lỗi, anh không cố ý giấu em, anh định Noel năm nay sẽ cho em một bất ngờ nho nhỏ nhưng không ngờ lại không về được.

Tôi chỉ biết khóc không thể thốt lên được lời nào, anh tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

-Anh chỉ mới nhớ ra từ vụ tai nạn hôm trước, tin anh, anh không bao giờ muốn em chịu bất cứ tổn thương nào hết.

-Anh thật xấu xa….

Giọng tôi khàn đi, hơi thở cũng gấp gáp hơn làm Nhật Nam lo lắng, anh bế tôi trở lại giường, lấy chăn đắp trên người tôi.

-Anh xin lỗi, từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ giấu em điều gì nữa, anh hứa.

Tôi bật dậy ôm lấy cổ anh, cuối cùng anh cũng nhận ra con nhỏ ngốc nghếch này, con nhỏ đã từng tìm đủ mọi cách để được bên cạnh anh, cũng đã từng chịu oan ức vì yêu anh, nhưng mọi chuyện bây giờ đã qua, chỉ cần anh biết tôi yêu anh nhiều như thế nào là được rồi.

-Cho dù anh có nhớ lại hay không thì người duy nhất anh yêu chỉ có mình em, hiểu chưa đồ ngốc?

Dịu dàng lau những giọt nước mắt hạnh phúc trên mặt tôi, anh nói bằng tất cả yêu thương của mình. Tình yêu quả thật rất kỳ diệu, cho dù có xa cách đến thế nào chỉ cần đâu đó trái tim vẫn hướng về nhau thì cuối cùng sẽ lại trở về bên nhau mà thôi.

Từ khi yêu anh, tôi sợ rất nhiều thứ nhưng nụ cười của anh đã xua tan đi nỗi sợ hãi đó, đem cho tôi sự bình yên mà không phải ai cũng có được.

Tôi sợ

Một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu tôi, chắc lúc đó tôi sẽ không sống nổi.

Nhưng anh đã từng nói “cho dù anh có chết, thì trong tim vẫn sẽ có hình bóng của tôi”.

Tôi sợ

Anh bị ốm, sợ anh mệt mỏi khi làm việc quá sức,

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi “chỉ cần có em bên cạnh thì anh sẽ không bao giờ cảm thấy mệt”.

Tôi sợ

Bản thân ngốc nghếch khiến anh buồn chán

Anh chỉ mỉm cười xoa đầu tôi như một đứa trẻ

“Em ngốc ơi là ngốc, nhưng như vậy anh càng có hứng thú”

Tôi sợ

Những lời đàm tiếu của những người xung quanh, sợ sự khinh bỉ từ họ khi đến với anh

Anh chẳng ngại đưa tôi đến chỗ đông người, chẳng ngại bày tỏ những cử chỉ yêu thương,

Anh muốn mọi người thấy anh mới là người hạnh phúc khi có được tôi.

Tôi sợ

Người khác quan tâm anh,

Họ vừa xinh đẹp lại rất quyến rũ,

Nhưng anh không hề bận tâm

“Tim anh chứa nguyên cục mỡ to đùng này rồi còn chỗ đâu mà chứa người khác”

Tôi sợ

Nhìn thấy anh giận dữ

Nhưng khi nhìn thấy con mắt ươn ướt của tôi thì lại không đành lòng la mắng

“Đừng khóc, anh thương lắm”

….

Cứ thế tình yêu của tôi và anh mỗi ngày một đong đầy thêm, anh yêu tôi và tôi cũng thế. Trải qua bao sóng gió, nếm trải đủ cay, đắng, ngọt, bùi tôi và anh lại có được nhau như lúc ban đầu. Cứ như thế, chúng tôi sẽ cùng nắm tay nhau bước đến những chân trời mới, cho dù nó có xa xôi hay trở ngại đến đâu thì cũng sẽ vượt qua, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ.

Có thể trong cuộc sống ta sẽ lướt qua rất nhiều người, nhưng trong số những người đến rồi rời đi đó, sẽ có một người ở lại bên cạnh ta mãi mãi. Hãy trân trọng những giây phút bên cạnh nhau vì cuộc sống vốn ngắn ngủi, nếu vô tình đánh mất có thể sẽ không còn cơ hội để tìm kiếm lại được. Hãy cứ yêu bằng cả sự chân thành thì một ngày nào đó cũng sẽ tìm thấy bến đỗ hạnh phúc cho mình.

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.