Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 36: Chương 36




Nhật Nam có mặt ngay lập tức, vừa thấy ả ngã nhào vào lòng anh ta khóc nức nở, đúng là giả tạo. Còn tôi thì điên tiết mặt mũi đằng đằng sát khí, để xem anh ta xử lý vụ này như thế nào.

-Chuyện gì?

Giọng Nhật Nam đầy bực tức, cũng đúng thôi chuyện vừa rồi đã phá hỏng chương trình cả tháng chuẩn bị của công ty, cô ả lại là người của công chúng lỡ có chuyện gì là tiêu hết mấy cái hợp đồng.

-Anh ơi, em sợ quá, em đâu có làm gì quá đáng đâu mà cô bé lại đánh em..hức…hức…

Ả đóng kịch quá giỏi làm những người xung quanh hướng mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh, một bữa tiệc trang nhã như thế này lại lọt vô một người thô lỗi như tôi. Nhật Nam thì nhìn tôi chờ đợi, không lẽ anh ta tin lời cô ta nói? Mặc kệ họ nghĩ về tôi như thế nào, điều tôi cần quan tâm là suy nghĩ của anh ta mà thôi, nhưng ánh mắt của anh ta đã nói lên tất cả. Lẽ ra anh ta phải phủ nhận lời nói của ả kia chứ không phải chờ đợi sự giải thích từ tôi như vậy.

- Là tôi đánh chị ta đó.

Cái mặt vênh váo của tôi làm Nhật Nam tức điên, anh ta nhìn tôi hung tợn.

-Tôi gọi cô đến không phải để làm loạn, cô có biết điều này tổn thất như thế nào không? Đi ngay lập tức cho tôi.

Lần đầu tiên bị oan ức mà tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, thất vọng kinh khủng, tôi bỏ chạy một hơi ra ngoài dưới cái nhìn soi mói của mọi người. Anh ta là ai cơ chứ, chẳng qua cũng chỉ là một người ngu ngốc, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được. Cho dù tôi có hành động quá đáng làm ảnh hưởng đến anh ta nhưng nếu đặt người khác vào hoàn cảnh này liệu họ còn đủ bình tĩnh để cư xử nhã nhặn không? Tôi đau lắm, đau không phải vì bị sỉ vả nhưng đau vì bị anh ta xem thường, thật là khờ khạo khi đến đây, nơi này vốn dĩ không phải thuộc về đứa nghèo nàn như tôi.

Không như anh mình, Huy biết tôi không phải vô duyên vô cớ làm vậy, anh quay sang nhìn Nhật Nam với ánh mắt tức giận rồi đuổi theo tôi.

-Bé đừng buồn, vẫn còn có anh mà.

Quay sang thấy Huy kế bên, như tìm được chỗ dựa tôi òa khóc, một con bé 19 tuổi chưa hiểu sự đời như tôi đã bị người khác coi thường, thật sự rất đau.

-Anh thật sự tin em không phải là người như vậy chứ?

-Anh tin, anh nhìn thấy cô ta đổ rượu lên người bé mà.

Huy kéo đầu tôi dựa vào vai anh, ước gì người ngồi bên cạnh tôi lúc này là Nhật Nam thì tốt biết mấy. Cứ thế, tôi khóc một trận đã đời, còn Huy cứ ngồi cạnh dỗ dành.

-Sao anh lại tốt với em như vậy.

Huy trở nên đăm chiêu với câu hỏi của tôi, dường như có tâm sự trong lòng rất khó nói ra.

-Vì bé rất giống người yêu cũ của anh.

Tôi bất ngờ ngước lên nhìn Huy, trông anh rất buồn, chắc không phải đang đùa.

-Thật sao? Giống ở chỗ nào?

-Giống lắm, từ giọng nói, dáng người cho đến cách tính cách, chỉ có điều cô ấy lớn hơn bé nhiều tuổi thôi.

Qua cách nói chuyện của Huy, tôi biết anh vẫn còn yêu chị ấy rất nhiều, nhưng lại không dám hỏi nữa, tôi sợ mình sẽ làm anh ấy buồn. Hai đứa cứ ngồi đó cho đến khi mệt mới trở về nhà.

-Anh dừng xe ở đây được rồi, cảm ơn anh nhiều nhé.

-Anh về đây, đừng buồn chuyện lúc nãy nữa biết không?

Tôi mỉm cười để Huy yên tâm ra về. Đi bộ vào nhà, trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh của Nhật Nam, người mà tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.

….

Đến cửa nhà đã thấy Khánh đứng đó đợi, bây giờ tôi chẳng có tâm trạng mà nói chuyện với ai hết.

-Sao bà về trễ thế?

-Hôm nay tui mệt, có gì nói chuyện sau nha.

Nhìn cặp mắt sưng húp của tôi Khánh biết ngay là có vấn đề, cậu ta lấy mũ bảo hiềm đưa cho tôi.

-Có muốn đi dạo cho thoải mái hơn không?

Dù gì cũng không muốn vô nhà, tôi ngồi xe Khánh đến bờ sông.

-Sao lại khóc?

-Tui bị người ta ăn hiếp..hức…hức…

Tự dưng nhắc đến làm gì cho người ta khóc chứ, đã cố gắng quên đi chuyện này nhưng sao khó quá.

-Nói tôi nghe có chuyện gì?

-Khánh…ơi….tui…buồn…lắm….

Giọng tôi ngắt quãng, Khánh chẳng nói chẳng rằng chỉ vỗ vào vai tôi an ủi, giá như đừng nghĩ đến anh ta nhiều như vậy có lẽ mọi chuyện đã khác đi, là do bản thân tôi tự mơ tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình mà thôi.

-Bà cứ như vậy sao tôi yên tâm mà đi đây hả?

-Đi đâu?

Tôi hơi bất ngờ, lúc nào buồn cũng có Khánh bên cạnh an ủi, bây giờ cậu ta mà đi nữa thì tôi biết phải làm sao bây giờ.

-Tôi về nội một tuần, nên sinh nhật bà không có mặt ở đây được.

Rồi Khánh lấy trong túi ra một cái hộp nho nhỏ đưa cho tôi.

-Sinh nhật vui vẻ, tôi tặng sớm hai ngày.

Cảm động muốn rơi nước mắt, mặc dù chuẩn bị rời khỏi Thành phố nhưng Khánh vẫn không quên sinh nhật tôi, không có anh ta tôi vẫn còn có một người bạn tốt như Khánh mà.

-Cảm ơn ông nhiều lắm.

-Mở ra xem có thích không?

Tôi mở hộp ra, là một cái lắc tay rất xinh xắn, không nghĩ Khánh lại có thể chu đáo như vậy.

-Đừng buồn nhé, khi nào muốn thì cứ kể cho tôi nghe, lúc nào cũng được. Tôi không muốn thấy bà khóc như thế này, cho nên đừng khiến mình bị tổn thương nữa biết chưa. Hãy nhớ một điều cho dù cả thế giới có xoay lưng với bà thì tôi vẫn luôn đứng về phía bà.

Những lời nói của Khánh ngọt ngào đến nỗi bất kỳ người con gái nào cũng cảm động, sau này ai làm người yêu cậu ta nhất định sẽ được chiều chuộng và yêu thương lắm lắm.

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.