Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 40: Chương 40




-Người yêu, mình đi hẹn hò nha.

Bỏ tôi ngồi lên ghế, Nhật Nam dụ dỗ.

-Ai thèm làm người yêu của anh chứ.

-Không chịu sao tự ý dám hôn anh chứ, có đồng ý hay không em cũng phải chịu trách nhiệm.

Tôi bật cười với cái mớ lý sự của anh ta, chẳng qua chỉ là làm giá chút xíu chứ đâu phải không đồng ý đâu. Trước giờ Nhật Nam luôn quan tâm và chiều chuộng tôi, vì vậy làm người yêu anh ta chắc rất là hạnh phúc.

-Làm người yêu cũng được, nhưng có một số quy định phải tuân thủ.

-Quy định? Người yêu đúng là lắm trò, nói anh nghe chơi coi.

-Thứ nhất, không được có bất kỳ đụng chạm thân thể với người con gái khác, ngay cả tay chân cũng không được, đặc biệt là cô người mẫu hôm nọ. Thứ hai, tôi nói cái gì cũng không được cãi. Thứ ba, không được tự tiện hôn khi chưa được sự cho phép của tôi. Thứ 4….

Chưa nói hết đã bị anh ta cắt ngang, người gì mà kỳ cục.

-Em nói một đống vậy anh nhớ chết liền. À mà quên, cấm em nói chuyện mà cứ anh anh tôi tôi như vậy.

-Ơ, người ta quen rồi.

-Quen gì mà quen, từ bây giờ trở đi, cứ một chữ tôi là một nụ hôn, khỏi bàn cãi cho mệt.

Tên này đúng là bá đạo, một ngày nói 10 từ chắc bị anh ta hôn tới tắt thở luôn quá, đúng là đồ biến thái.

-Anh đưa em đến chỗ này, bảo đảm em rất thích.

Nghe nói tôi phấn khởi ngay lập tức, quên sạch sành sanh mớ quy định rối rắm kia.

-Đi đâu thế?

-Đi rồi sẽ biết.

Nói xong Nhật Nam đi ra ngoài trước bỏ tôi một mình, bực bội tôi ngồi luôn xuống ghế không thèm đi theo, bộ không biết chân người ta đau hay sao mà đi nhanh vậy chứ.

Quay lại không thấy tôi đâu, Nhật Nam hiểu ngay.

-Không muốn đi hả người yêu?

-Chân đau sao mà đi được.

Tôi nhõng nhẽo, dù gì cũng phải hành hạ lại cho thỏa thích chứ. Nhật Nam cúi xuống bế tôi ra xe.

-Có người yêu con nít khổ ghê.

-Giờ hối hận vẫn còn kịp đó.

Tôi hờn dỗi, mới bắt đầu đã chán rồi thì sau này sao mà duy trì lâu dài được.

-Nhưng mà anh thích khổ như vậy.

Nói xong Nhật Nam cúi xuống hôn trán tôi một cái rồi bỏ lên xe, thế là tôi lại hết dỗi ngay, đến cả tôi còn sợ cái tính sáng nắng chiều mưa của mình mà.

….

-Đi đâu thế?

Ngồi trong xe đi cũng khá xa, tôi thắc mắc quay sang hỏi nhưng người yêu không trả lời, cái mặt nhăn lại khó chịu.

-Hỏi có đầu có đuôi anh xem.

-Khó tính, mình đi đâu vậy người yêu?

Mặt người yêu ngay lập tức giãn ra, tỏ vẻ rất hài lòng. Có một câu nói thôi có gì đâu mà vui dữ vậy không biết.

-Hôm trước anh nói sẽ dắt em đi cánh đồng hoa hướng dương, nhớ không?

-A, vậy là hôm nay được đi hả? Người yêu của tôi đúng là dễ thương chết mất.

Vui quá tôi quay sang lấy hai tay bẹo má người yêu, lâu lâu cũng có lúc mất kiểm soát như thế này. Đột nhiên người yêu thắng xe cái kít suýt nữa đầu tôi đập vỡ kính trước rồi, chưa kịp hoàn hồn nhận định chuyện gì đang xảy ra thì Nhật Nam nghiêng người tôi hôn một hơi dài ơi là dài mới chịu buông ra.

Người ta chưa chuẩn bị tinh thần mà đã dám hành động rồi, tôi đưa cái bộ mặt hình sự ra hét hết cỡ.

-Anh làm cái trò gì vậy hả?

-Anh đã cảnh cáo rồi mà, một chữ tôi là một cái hôn, ai biểu em lỳ.

Mặt người yêu tỉnh queo như ruồi làm tôi điên kinh khủng, sau này phải tìm cách trả thù chứ không thể cho qua dễ dàng như vậy được.

-Đồ ác bá.

-Vậy còn chưa trị nổi em cơ mà.

Tôi liếc cho một cái nảy lửa rồi không thèm cãi nhau nữa, người yêu cứ tủm tỉm cười suốt đoạn đường như đười ươi vậy, gần 30 tuổi đầu rồi mà cứ như con nít, có khi còn nhiều trò hơn con nít nữa đó chứ, đã vậy còn dễ giận, dễ vui, dễ ghen nữa, tình hình này mà sống chung chắc cãi nhau chí chóe cả ngày quá.

…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.