Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 62: Chương 62




Không về nhà, tôi chạy một mạch đến chỗ làm của Nhật Nam , tự nhiên muốn nói cho anh biết quyết định hôm nay ngay lập tức.

-Em muốn tìm ai?

Chị tiếp tân xinh đẹp thắc mắc khi thấy tôi lang thang trước sảnh.

-Dạ em muốn gặp anh Nhật Nam.

-Em tên gì để chị gọi báo Giám đốc?

-Chị báo anh ấy là có bà chị gái xinh đẹp dễ thương tìm là ảnh biết à.

Chị tiếp tân nhìn tôi ngờ ngợ không dám nhấc điện thoại lên gọi, nhưng thấy tôi cứ đứng đó mặt không có vẻ gì là sợ sệt hay đùa giỡn mới miễn cưỡng bấm điện thoại. Chưa đầy 2 phút sau đã thấy Nhật Nam xuất hiện, tôi thấy anh thì cười tít mắt, định chạy đến ôm một cái nhưng nhớ lại đây là nơi làm việc nên không dám làm bừa.

-Biết ngay là cô nương giở trò mà. Anh bước tới nhéo mũi tôi âu yếm làm chị ấy bất ngờ không chớp mắt, chắc tại Giám đốc chững chạc đứng đắn như thế lại thân mật với đứa con nít ngây thơ như tôi nên chị ấy mới bất ngờ.

-Sao anh biết em hay thế?

-Chỉ có em mới dám nói chuyện kiểu này với anh thôi. Sao chị gái xinh đẹp tìm em có chuyện gì?

-Chỉ muốn gặp anh thôi, nhưng gặp rồi lại thấy đói bụng nên anh dẫn em đi ăn nha.

-Bày đặt văn vẻ, chờ anh lên lấy đồ rồi mình đi.

Ngồi trên xe tôi vu vơ hát, tâm trạng yêu đời đến Nhật Nam còn thấy lạ lẫm.

-Người yêu anh hôm nay có vẻ vui nhỉ, mới hốt được anh nào hả?

-Xí, làm như ai cũng trăng hoa như anh vậy đó. Hôm nay em đã đi gặp mẹ.

Nhật Nam quay sang nhìn tôi ngạc nhiên, gọi bằng mẹ rõ ràng thế kia chắc anh cũng hiểu ra vấn đề rồi, nhưng vẫn thích hỏi cho vui.

-Rồi sao nữa?

-Em tha thứ cho mẹ rồi.

-Em ngoan lắm, đáng tuyên dương, hai đứa mình đi ăn mừng nha.

Trời ạ, hình như vụ này Nhật Nam có vẻ vui hơn tôi luôn thì phải, người ta nhận mẹ chứ anh có nhận đâu mà mừng dữ vậy không biết. Nhưng dù gì cũng cảm ơn anh, một trong những người đã khai thông tư tưởng giúp tôi trong thời gian qua.

-Anh, em muốn đi xem phim.

-Hôm nay em thích đi đâu anh chiều tất.

Thế là ngày hôm đó tôi và người yêu đi chơi thả ga luôn, ăn có, uống có, xem phim có. Mà thương anh lắm, tôi cứ nhất quyết đòi xem phim Hàn Quốc tình cảm sướt mướt còn Nhật Nam có thích mấy cái này đâu, nhưng cũng chiều ý đi xem chung, thế là tôi vừa xem vừa thút thít cảm động, còn quay sang anh đã ngủ từ kiếp nào rồi, thương ơi là thương.

-Phim hay không anh?

Trên đường về tôi giả bộ quay sang hỏi, Nhật Nam trả lời tỉnh như xem chăm chú lắm vậy đó.

-Hay ơi là hay.

-Xạo ke, anh ngủ có xem miếng nào đâu mà hay.

-Anh nhắm mắt để đó chứ đâu có ngủ đâu, người ta xem phim bằng cái này nè.

Người yêu vừa nói vừa chỉ tay vô đầu mình, có ai quái đản mà xem phim bằng đầu đâu, xàm xí ghê vậy đó.

-À quên, ngày mai anh hơi nhiều việc nên phải đi sớm không chở em đi học được, với lại chắc tối cũng về muộn nên em không cần đợi nha.

Tôi xụ mặt một đống, vậy là ngày mai ca buổi chiều phải ở nhà một mình rồi, buồn ơi là buồn.

-Em biết rồi.

-Ngoan.

Về tới nhà, tôi chui tọt vô phòng tắm, cả ngày giờ mới được ngâm mình trong bồn tắm đúng là thoải mái. Đến khi định lấy quần áo mặc mới phát hiện là lúc nãy vội vàng quên mang đồ vào, có ai đãng trí giống mình vậy không biết. Bây giờ quấn khăn đi ra lỡ Nhật Nam thấy thì xấu hổ chết, mất công anh ấy nghĩ mình cố tình quyến rũ thì mất mặt lắm, còn không như vậy không lẽ đứng đây hoài không ra. Thế là chỉ còn một cách nhờ Nhật Nam lấy đồ giúp thôi, hơi mất mặt nhưng an toàn hơn xíu.

-Người yêu ơi.

-...

-Người yêu ơi em nhờ xíu.

-...

Không có ai trả lời, chắc là Nhật Nam không ở trong phòng, vậy càng tốt. Tôi quấn khăn đi thật nhanh ra lấy quần áo, nhưng vừa đi được vài bước thì cửa phòng bật mở, anh nhìn tôi từ trên xuống dưới không chớp mắt làm tôi quê ơi là quê.

-Cấm nhìn dưới mọi hình thức, anh nhắm mắt lại cho em.

-Công nhận người yêu anh cũng đầy đặn quyến rũ phết đấy nhỉ.

Không ngờ người yêu cũng nói chuyện biến thái đến mức đó, còn nụ cười thì nham nhở thôi rồi.

-Anh nhắm mắt lại cho em, còn nhúc nhích là chết với em đó.

-Em thế này làm sao anh đứng yên được chứ.

Tôi lo người yêu kiềm không nổi lại làm liều thì chết, còn anh thì cứ nham nham nhở nhở, từng bước tiến đến gần tôi. Hoảng quá không có đường thoát thế là tôi chạy thật nhanh vô lại phòng tắm, nền nhà ướt cộng với vội vàng tôi trượt té cái ạch xuống đất, cái khăn trên người cũng rớt xuống luôn. Trời ạ, cảnh gì thế này không biết, có cái hố nào chui chắc tôi cũng chui vô rồi. Thấy tôi té, Nhật Nam cũng hốt hoảng chạy tới bế tôi lên giường, mặt tôi xấu hổ đến mức đỏ ửng lên, vậy mà tên đó còn để nguyên thân hình trần như nhộng không thèm lấy chăn che lại nữa chứ.

-Cho em cái chăn coi, xấu hổ chết mất.

-Có gì đâu mà xấu hổ, anh ngắm chứ có ai đâu mà lo.

-Biến thái.

Cái mông ê ẩm làm tôi tạm thời chưa di chuyển được, mà với cái thân hình này đứng lên đi thì càng ghê hơn nữa, thế là tôi khóc ầm lên.

-Nhật Nam đáng chết, muốn người ta bị trúng gió chết hay sao hả?

-Đừng giận nữa, để anh che cho.

Tôi hung dữ quá tên đó đâm sợ vội lấy chăn đắp lên người tôi, điên quá tôi làm mặt giận luôn.

-Anh chỉ giỡn xíu thôi mà, lúc trước em thấy của anh bây giờ anh thấy lại là huề.

-Đồ đáng ghét nhà anh, người ta là con gái đó biết không hả? Giỡn gì mà kỳ vậy?

Tôi bực bội hét lớn, vậy mà tên đó cứ tủm tỉm cười suốt làm tôi càng bực hơn.

-Anh xin lỗi mà, té có bị đau chỗ nào không người yêu?

Tay Nhật Nam quàng qua ôm tôi, miệng lưỡi dẻo ơi là dẻo, muốn giận cũng không giận lâu được.

-Anh ra ngoài cho em thay quần áo coi.

Nhật Nam dê xồm lắm, để anh ở đây mà đứng lên lấy quần áo thế nào cũng xảy ra chuyện, nên đuổi ra ngoài cho chắc.

-Không cần thay đâu, để vậy đắp chăn ngủ cũng được mà.

-Biến thái quá đi, anh có ra không thì bảo?

-A…anh buồn ngủ quá, chúc em ngủ ngon.

Nói xong tên đó lăn đùng ra ngủ, tay chân quàng qua ôm tôi cứng ngắt không cử động được. Mặc dù biết chỉ là giả bộ thôi, nhưng kêu hoài không chịu dậy, người gì đâu mà lỳ ơi là lỳ. Tôi thì buồn ngủ hai mắt mở không lên nổi, thế là ngủ luôn, tối nay anh đừng có mơ mà chui được vô chăn.

Nói cho anh hùng vậy thôi, chứ khuya tỉnh dậy quay sang thấy người yêu nằm co ro mà thấy tội nghiệp, thương quá tôi kéo mền qua đắp cho anh rồi ngủ ngon lành đến sáng luôn. Thức dậy đã là 7h, chắc anh đã đi làm rồi, tôi tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi đi học. Bước vào nhà vệ sinh đã thấy mảnh giấy to tướng dán lên gương rồi, Nhật Nam đúng là đủ thứ trò.

“Người yêu anh đúng là rất quyến rũ, ngày nào cũng được như vậy chắc anh ngủ ngon lắm. Em dậy nhớ ăn sáng rồi mới đi học nha. Yêu em.”

Đọc xong dòng chữ trên giấy mà tôi đỏ mặt, người yêu đúng là biến thái ghê gớm, thật là hối hận khi cho anh đắp chăn chung, lần sau sẽ không mềm lòng như vậy nữa đâu.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.