Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 67: Chương 67




Tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở bệnh viện, thì ra Khánh vẫn âm thầm đi theo sau lưng tôi suốt quãng đường dài.

-Em tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào rồi?

Khánh ân cần làm tôi càng thêm khó chịu, mặc dù biết Khánh hoàn toàn không liên quan đến chuyện này nhưng trong lòng tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự quan tâm của cậu ấy.

-Tôi không cần các người thương hại.

-Đừng có đối xử lạnh lùng như vậy với anh được không? Chuyện xảy ra khiến em tổn thương anh cũng rất đau lòng.

Tôi biết chứ, Khánh sẵn sàng cãi lời ba mẹ mình để đứng về phía tôi, nhưng bây giờ đầu óc rối bời lắm bất cứ ai làm tôi nghĩ đến bà ta đều làm tôi tức giận.

-Tôi muốn về nhà.

Rút dây đang chuyền nước ra khỏi tay, tôi lảo đảo đứng lên xông ra cửa làm Khánh hốt hoảng kéo tay lại.

-Em đừng như thế nữa anh lo lắng muốn phát điên lên rồi.

-Tôi không cần sự quan tâm của các người.

-Nhưng anh không thể không quan tâm em được, cho dù bà ta có nói gì đi nữa thì em vẫn là em gái anh hiểu không hả?

Khánh ôm tôi vào lòng để xoa dịu sự xúc động trong lòng tôi, chưa bao giờ tôi lại thèm muốn cuộc sống yên bình như trước kia của mình, cực khổ nhưng không lo không nghĩ. Tôi chán ghét tất cả mọi thứ, ai đó làm ơn đánh thức tôi ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này được không?

-Em đừng làm anh lo lắng nữa được không?

-Em không muốn ở đây, anh đưa em về nhé?

Giọng tôi khẩn khoản đến nỗi Khánh không thể từ chối lời đề nghị của tôi.

Tôi nằm trên giường còn Khánh vẫn ngồi cạnh bên không rời, tôi thấy thương Khánh nhiều lắm. Tôi căm ghét sự yếu đuối của mình làm mọi thứ trở nên phức tạp, nhưng vướng vào mớ hỗn độn này tôi không có cách nào mạnh mẽ lên được.

-Khánh, em xin lỗi.

-Em không có lỗi gì trong chuyện này hết, chỉ cần đừng xem anh là người xa lạ là được rồi.

-Ưm.

Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Khánh vẫn ngồi đó, vẫn giũ đúng lời mà cậu từng nói trước đây “Cho dù cả thế giới có xoay lưng với tôi thì cậu ấy vẫn sẽ mãi đứng về phía tôi”.

….

Cả ngày hôm sau Khánh cứ ở bên cạnh làm tôi cũng thấy tội nghiệp, bảo mãi cậu ta mới chịu về nhà. Chợt nhớ đến cái điện thoại bỏ quên trong giỏ từ hôm qua tới giờ không đụng đến, tôi vội lấy ra xem thì thấy có đến hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Nhật Nam,chắc anh ấy lo lắng lắm. Giờ này có lẽ anh ấy đã nghỉ rồi nên tôi vội gọi lại.

-Em làm gì mà anh gọi từ hôm qua đến giờ không bắt máy, có biết anh lo lắng lắm không hả?

Vừa nhấc điện thoại Nhật Nam đã làm luôn một hơi, biết mình có lỗi nên tôi hạ giọng.

-Em xin lỗi tại em để quên điện thoại trong giỏ.

-Em có chuyện gì sao?

Nhìn thấy hai con mắt sưng húp của tôi qua điện thoại, Nhật nam vô cùng lo lắng. Còn tôi vừa nghe anh hỏi đã không cầm được nước mắt, lúc nào cũng thế bên cạnh anh tôi vô cùng yếu đuối.

-Anh ơi họ không thương em..hức…hức...

-Người yêu đừng khóc, có chuyện gì nói anh nghe mau.

Giọng Nhật Nam trở nên khẩn trương, tôi bèn kể hết tất cả cho anh nghe trong nước mắt. Cứ mỗi lần nhắc lại tôi không kiềm được tiếng nấc nghẹn ngào, nỗi đau vẫn còn đó chưa hề có dấu hiệu vơi bớt.

-Khốn nạn, bọn họ sao lại dám đối xử với em như thế.

-Anh, em đau lắm, tại sao họ lại dối gạt tình cảm của em?

-Không sao rồi, em đừng như vậy lại sinh bệnh, chiều mai anh sẽ về với em.

-Anh còn công việc mà…

-Đợi anh, nhất định chiều mai anh sẽ về, em cố gắng ngủ một giấc thật ngon rồi mai sẽ có anh bên cạnh.

Có lời hứa hẹn của người yêu tôi cảm thấy yên tâm hơn, những lúc đau buồn như thế này chỉ cần có anh thì nỗi đau sẽ nhẹ nhàng hơn. Anh luôn khiến tôi cảm thấy ấm áp, chỉ cần một mình anh là đủ xoa dịu nỗi đau kia, biến tôi từ một con nhỏ yếu đuối trở nên mạnh mẽ trước những điều đó. “Ngày mai anh nhất định phải trở về nhé, em vẫn ở đây chờ cho đến khi anh về với em.”

….

Cả ngày hôm sau tôi không dám bước chân ra khỏi nhà vì sợ anh về sẽ không nhìn thấy, tôi ngồi ngoài xích đu đợi từ sáng đến tối mịch vẫn không thấy anh về. Tự mình trấn an mình, chắc có lẽ anh đang ở trên đường về. Cứ thế tôi một mình ngồi đợi, điện thoại thì không liên lạc được làm tôi bắt đầu lo lắng, có khi nhiều việc quá nên anh chưa về được thì sao, hay là chuyến bay trục trặc nên anh về hơi trễ. Cho dù có nghĩ ra hàng trăm lý do hợp lý vẫn không ngăn được sự lo lắng trong lòng tôi.

“Anh nhất định phải bình an, nhất định phải trở về với em.”



‘Nhật Nam, anh có thể không về nhưng làm ơn nghe điện thoại để em yên tâm được không?”

Tay nắm chặt điện thoại, tôi cứ ngồi nói một mình trong đêm nhưng anh vẫn không trở về, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Không thể nào có chuyện đó được, người yêu nhất định không sao đâu, nhưng trong lòng sao lại thấp thỏm lo lắng thế này cơ chứ? Tôi cứ thế chờ anh mà không có cách nào liên lạc được, ngay cả Nhật Huy cũng không. Làm sao bây giờ, anh có thể xuất hiện lúc này không, em rất sợ, rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Thêm một ngày trôi qua nữa, tôi không ăn không uống như một cái xác không hồn ngồi chờ anh nhưng vẫn bặt vô âm tín. Anh đang ở đâu tại sao một chút tin tức cũng không có cơ chứ, rõ ràng anh còn nói sẽ trở về với tôi hay sao. “Làm ơn đừng chơi trò im lặng nữa, chỉ cần anh trở về thì thích chọc phá em bao nhiêu cũng được, thích làm gì em cũng sẽ làm mà”.

“Nhật Nam ơi em nhớ anh sắp điên rồi, đã ba ngày không có tin tức của anh, em sắp chịu hết nổi rồi. Gọi cho em một lần thôi được không?”

“Anh ơi em sợ lắm, anh về với em đi, anh đã từng nói sẽ không bao giờ bỏ em mà, anh có nghe em nói không hả?”

Tôi sắp điên loạn khi đầu óc chỉ toàn nghĩ về người yêu, nước mắt dường như cũng muốn cạn kiệt khi cả ngày lẫn đêm rơi không ngừng vì nỗi nhớ anh. Ở nơi đó anh có biết là có người trông ngóng anh từng giờ từng phút không, tại sao lại không chịu lên tiếng chứ? Không thể ngồi đây chờ mãi nữa thế là tôi quyết định gom tất cả tiền tích cóp được bay ra Hà Nội tìm anh, cho dù không có bất cứ thông tin nào tôi cũng phải đi còn hơn ngồi ở nhà lo nghĩ như thế này.

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.