Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 6: Chương 6




Lại một ngày chẳng tốt lành, trên đường đi làm tôi bị tên quái xế say rượu quẹt xe té ngã trầy hết chân tay, biết vậy hôm qua để Khánh chở đi là được rồi. Cà nhắc bước vô, tên Nhật Nam cứ nhìn chằm chằm làm tôi khó chịu. Mà dạo này có gì đó hơi lạ, lúc trước đến anh ta toàn ở trên phòng, cho dù ngồi ở phòng khách làm việc một xíu cũng đi lên, nhưng mấy ngày này anh ta cứ ngồi lỳ ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, cảm giác có người giám sát chẳng dễ chịu xíu nào.Tôi đi một hơi vô bếp, chẳng dám nhìn qua anh ta. Nhưng cũng đâu có né được hoài, đành phải gan dạ ra ngoài đó lau dọn.

-Cô xem tôi là người vô hình à?

Cái kiểu phớt lờ của tôi làm Nhật Nam bực bội, cũng đúng thôi, chủ nhà ngồi một đống đó mà tôi chẳng thèm nhìn tới, không điên mới là lạ.-Chào ông chủ.

Tôi nhìn lên chào một cái rồi tiếp tục công việc của mình. Hình như cái bộ dạng thảm thương của tôi làm anh ta động lòng thương xót hay sao ấy, nhưng giọng vẫn rất lạnh lùng.

-Ngồi xuống.

-Hả??

-Tôi bảo ngồi xuống, lỗ tai để trang trí à?

Tên đáng ghét này, đừng có nghĩ là trả lương cho người ta là thích quát lúc thì quát nha, đợi tôi mà giàu lên thì chả cần sợ sệt anh nữa đâu. Tức vậy thôi chứ cũng chẳng dám cãi lời, tôi miễn cưỡng ngồi xuống.

-Cô có phải là con gái không vậy hả? Làm gì mà trầy trụa tùm lum vậy.

Hắn đẩy cái hộp y tế về phía tôi, tôi chẳng thèm đụng đậy đến.

-Làm như tôi muốn vậy đó, tại cái tên quái xế đó chứ bộ.

-Còn cãi nữa, băng bó lại đi không thôi máu chảy dơ nhà tôi.

Điên tiết với tên này, giờ này còn máu đâu mà chảy cơ chứ.

-Không cần, tôi làm nhanh còn đi học nữa.

Vừa đứng lên chưa kịp đi đã bị anh ta kéo tay đẩy mạnh tôi ngồi lại ghế.

-Còn lỳ? Băng lại nhanh lên.

Tôi tức muốn khóc, anh ta lấy quyền gì mà ăn hiếp tôi chứ. Hình như thấy mình hơi hung dữ, Nhật hạ giọng.-Tôi chỉ không muốn vết thương nhiễm trùng thôi.

-Mấy người nhà giàu các người lúc nào cũng ỷ có tiền rồi ăn hiếp người khác, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi chứ.

Tự nhiên tôi lôi chuyện cũ trút hết lên đầu Nhật làm anh ta đơ chẳng hiểu lý do. Trước khi làm ở đây, tôi có làm giúp việc cho gia đình kia, nhìn họ rất trí thức nho nhã, thế mà hôm đó đang lau dọn nhà, tay chủ nhà biến thái tiến lại sàm sỡ tôi, tôi dùng hết sức để chạy nhưng cũng không yên với lão. Vừa đúng lúc bà chủ nhà về, chưa biết sự tình ra sao đã tát tôi mấy cái vì tội dám quyến rũ chồng bà. Khánh phải an ủi một thời gian tôi mới nguôi ngoai được, từ đó tôi đâm ra dị ứng với mấy người giàu có luôn. Tủi thân, tự nhiên nước mắt ở đâu rơi xuống, tôi vốn không phải người mít ướt nhưng cũng không có mạnh mẽ đến mức không biết buồn. Nghĩ mình hơi quá đáng, Nhật không dám hét nữa.-Ơ, tôi có làm gì đâu mà cô khóc, người khác không biết tưởng tôi làm gì bậy bạ là tiêu.

Thấy tôi vẫn không nói gì, anh ta nhẹ giọng.

-Cô khóc xấu chết được, đưa tay đây tôi băng bó cho.

Hết giận, tôi đưa tay đưa chân ra cho anh ta bôi thuốc.

-Rồi, lần sau đi đứng cẩn thận cho tôi nhờ.

-Cảm ơn.

-Hôm nay nhân ngày thương binh liệt sĩ cho cô về sớm một ngày.

-Là sao? Ngày đó chứ có phải quốc tế Lao Động đâu mà được nghỉ?

Tôi đưa cái mặt ngu ra hỏi, ngày này có liên quan gì đến công việc này đâu mà được nghỉ. Anh ta nhìn tôi xong cười ha hả.

-Thì cô cũng đang là thương binh liệt sĩ đó thay.

-Hâm nặng.

Tôi lẩm bẩm chửi rủa, mà vậy càng tốt, được về sớm một ngày khỏe. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, về nhà thì mất công xa, tôi quay sang nịnh bợ.

-Cũng chưa đến giờ học, cho tôi mượn cái xích đu ngoài kia ôn bài xíu nha, bảo đảm không làm ồn, không ảnh hưởng đến ai. Xin thề.

Cái kiểu nói chuyện của tôi làm anh ta bật cười, mà cũng chẳng hiểu vì sao anh ta cười nữa.

-Tôi không phải ông chủ nhỏ nhen nên cho cô ngồi đó tạm, nhưng nhớ đừng có chạy nhảy lung tung coi chừng chó dữ.

-Hả? Nhà có chó dữ sao tôi không biết?

Làm cả hai tháng rồi mà không biết có chó, lần sau phải cẩn thận lỡ nó cắn là xong đời. Còn tên Nhật Nam thì cười khoái chí vì lừa được con nhóc ngây thơ như tôi.

-Chó nhà tôi cũng cần phải báo cáo với cô à? Có mượn xích đu không thì bảo?

-Có chứ.

Tôi nhanh chân chạy ào ra, để lâu anh ta đổi ý là tiêu, cùng lắm đừng có lắc xắc là được chứ gì. Ngồi đung đưa trên xích đu, gió thổi hiu hiu mát mẻ tôi ngủ quên lúc nào không hay.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.