Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 83: Chương 83




Cặm cụi nghiên cứu đống tài liệu trên bàn với vẻ mặt đau khổ chưa từng có, đã vậy một chút xíu là có điện thoại của Nhật Nam .

“Gọi IT cho tôi”

“Liên hệ với mấy công ty này cho tôi”

“Pha cho tôi tách trà”

“Copy mấy tài liệu này để chuẩn bị họp”



Tôi làm bở cả hơi tai vậy mà chậm một xíu là bị chửi te tua xơ mướp, điên lắm nhưng phải cố gắng chịu đựng, không biết hôm nay mình đã mắc lỗi gì mà cấp trên lại hành hạ như thế.

12h trưa, bụng kêu ầm đùng mà không dám đứng dậy đi ăn, phải ráng làm cho xong sợ đại ca lại nổi cơn thạnh nộ. Vừa đói vừa mệt, tôi chỉ mong sao hết giờ thật nhanh để được về nhà thôi.

-Trợ lý, đống tài liệu đó xong chưa?

Sắp đến giờ tan làm mà còn hỏi kiểu này chắc lại có nhiệm vụ mới nữa rồi đây, tôi lắc đầu đau khổ, nghĩ sao tôi là người chứ có phải là siêu nhân đâu mà làm xong hết đống này chứ.

-Để mai làm, cô đi về đi.

Tôi trợn mắt lên nhìn đầy ngạc nhiên, không lẽ tôi nghe lầm, hay người đó không phải Nhật Nam. Vẫn còn nghi ngờ, tôi dụi dụi mắt rồi căng mắt lên nhìn kỹ lần nữa, Nhật Nam thấy vậy lấy xấp tài liệu đánh vào đầu tôi cái bốp.

-Nếu thích thì cứ ở lại làm tiếp, nói trước phòng này lúc trước có người thắt cổ đó.

Mới nghe xong câu đó tôi đã ôm giỏ chạy mất dép rồi, người ta đã sợ ma mà còn hù dọa nữa chứ. Đồ ác độc.

Tôi lết thết ra đón xe buýt, đi được vài bước thì nghe tiếng còi xe inh ỏi, tên Nhật Nam ló mặt ra khỏi cửa.

-Cho quá giang về nè.

-Không cần.

Tôi sĩ diện đi thẳng, ai cần quá giang anh chứ, chiếc xe nhỏ xíu đi chán ngắt, đi xe buýt to không sung sướng hơn à.

-Dưới kia có vụ tai nạn kẹt kín xe rồi, cô có chờ xe buýt đến tối cũng không có đâu.

Ơ, sao số tôi đen đủi thế này, chỉ muốn về sớm một ngày mà cũng không được sao, đành phải leo lên xe Nhật vậy.

- Tôi có bóc lột cô đâu mà làm gì xác xơ vậy hả?

Ngồi trên xe Nhật Nam chốc chốc lại nhìn qua tôi, hình như có gì đó bức xúc nên lên tiếng.

Đày đọa người ta cả ngày không ăn gì mà dám không bóc lột, nói cứ như một ông chủ tốt bụng lắm.

-Vâng, anh không hề bóc lột gì hết, lỗi là do tôi được chưa?

Tôi chẳng thèm cãi nhau với Nhật Nam nữa, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp người khác thôi.

-Biết vậy là tốt, hôm nay cô ngoan hơn tôi nghĩ đó. Good.

Quay sang liếc Nhật Nam một cái nảy lửa, thật muốn cắn cho một cái dễ sợ nhưng người ta là sếp mà có quyền phách lối chứ.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh xin việc, anh lạnh lùng, ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng làm ra vẻ khó chịu, cảm giác không ưa nổi con người này.

Lần đầu tiên tiếp xúc, ác cảm càng thêm vì cái kiểu nói chuyện phách lối của anh.

Lần đầu trêu chọc, tôi bị anh dọa đến nỗi khóc bù lu bù loa, thế mà anh còn cười khoái chí, tôi phát hiện bên trong lớp vỏ lạnh lùng chững chạc kia là một con người rất ư là trẻ con, thích chọc phá người khác.

Lần đầu bị mắng, tôi khóc mấy ngày liền không ăn không uống, thế là anh lại chạy sang nhà năn nỉ ỉ ôi.

Lần đầu tỏ tình, anh chọc tôi cho tôi tức ơi là tức mới chịu nói anh yêu tôi.

Lần đầu sinh nhật cùng nhau, gương mặt ngại ngùng đáng yêu của anh khi tặng hoa rất dễ thương, và hôm đó, nơi vườn hoa hướng dương rực rõ dưới những tia nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá, hai đứa đã có nụ hôn nồng cháy.

Lần đầu tiên hiểu lầm, cả hai đứa đều đau khổ, tôi khóc muốn cạn nước mắt, còn anh tự làm đau mình đến thương tâm.

Lần đầu tiên ngủ cạnh nhau, anh cứ ôm tôi hoài không chịu buông “người yêu anh ấm thật đấy”.

Lần đầu tiên xa nhau, tôi nhớ anh không chịu nỗi, làm gì cũng thấy bóng dáng anh, không nói chuyện với nhau là không làm gì được. Thế mà anh lại nhẫn tâm đi không chịu về, và đến khi về thì xem tôi như người xa lạ.

Có anh, tôi lại có thêm những “lần đầu tiên” mà trước đây chưa từng có, anh mang tôi đến những chân trời mới, nơi tôi có thể trải nghiệm được những niềm vui và vấp váp trong tình yêu, nơi tôi và anh được trở thành một.



Hai người thân yêu nhất lần lượt rời xa tôi, khi mẹ mất anh an ủi, nhưng khi anh quên tôi thì đã không còn mẹ ôm tôi dỗ dành nữa.

Tôi mơ màng đưa mắt nhìn ra hướng cửa, nơi mà người ta đang tất tả mưu sinh kiếm sống từng ngày, tôi có thể nhìn thấy được hình ảnh của mẹ trong sự vất vả của họ. Tôi bỗng nhớ mẹ da diết, có mẹ, chỉ cần về nhà sẽ có ngay bàn thức ăn nóng hổi, tuy đạm bạc nhưng lại rất ấm cúng. Bây giờ ngôi nhà vẫn thế nhưng thiếu bóng dáng của mẹ, thiếu bàn tay chăm chút cho những món ăn nấu bằng cả trái tim. Tôi cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống một mình, khi mà chỉ quanh qua quẩn lại chẳng còn ai khác bên cạnh.

-Không khỏe chỗ nào sao?

Nhật Nam thấy tôi tâm trạng quá nên quan tâm, tôi chỉ lắc đầu không trả lời. Không khí lại tiếp tục yên lặng, tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại.

-Đi ăn tối nhé.

-Tôi không đói.

Nói xong tôi cũng phục tài nói dối của mình, người đói lả ra mà vẫn còn sĩ diện. Nhưng vẫn không được yên thân, cái bụng phản chủ cứ la ré inh ỏi đòi ăn làm Nhật Nam bật cười thành tiếng, còn tôi thì quê ơi là quê, chẳng biết giấu mặt đi đâu nữa.

-Đừng nói là hồi trưa không ăn nha.

-Một đống tài liệu thế kia làm gì còn thời gian mà ăn.

-Đồ ngốc.

Nghe tôi làu bàu trong miệng Nhật Nam mắng một tiếng, nhưng sao tôi lại cảm thấy ngọt ngào thế này, có phải anh đang quan tâm tôi không? Dạo này anh hay có những thái độ lạ, hay để ý tôi làm việc hơn thì phải, chẳng hiểu nổi anh nữa.

-Đi ăn.

Chẳng cần hỏi qua ý kiến của tôi, Nhật Nam chạy xe đến một nhà hàng bên bờ hồ rồi gọi một đống thức ăn ra. Tôi nhìn quanh bàn một lượt rồi mắt dừng lại ở đĩa mực nướng thơm phức.

-A, thích món này nhất, mẹ tôi làm món này ngon nhất trên đời.

Nhật Nam mỉm cười đẩy về phía tôi, giọng nhỏ nhẹ hiếm có.

-Vậy ăn nhiều một xíu.

Tôi nghe lời lắm, kêu tôi ăn nhiều thì ăn thôi, ăn như chưa từng được ăn vậy.

-Ngốc, từ từ mà ăn, không sợ đau dạ dày à?

-Không.

Nhật Nam cũng chỉ biết lắc đầu nhìn tôi ăn, đến khi no không thể nhồi nhét được gì nữa tôi mới buông đũa.

-No chưa? Nhật Nam hỏi nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

-No sắp bể bụng luôn rồi.

-Nói nhỏ cho cô biết là hôm nay tôi quên mang tiền, nên bây giờ mình lẳng lặng trốn ra, cô chạy trước tôi chạy sau.

Trời ạ, tôi có đang nghe nhầm không, người đàn ông lịch lãm này lại có ngày quên mang tiền, thật không thể tin được. Còn tôi làm gì đủ tiền mà trả mấy món đắt đỏ này, chắc có lẽ là anh đang chọc cho vui thôi.

-Anh biết nói giỡn từ khi nào vậy hả?

-Thật, tôi quên, hay cô ngồi đây chờ tôi chạy về lấy?

Cái này càng nguy hiểm hơn nữa, lỡ anh ghét tôi rồi về luôn không quay lại có phải tôi tiêu đời rồi sao.

-Không được

-Vậy giờ cô không chạy thì tôi chạy trước ráng chịu đó.

Nghe Nhật Nam hù tôi cũng sợ sợ, anh mà chạy thật chắc tôi phải rửa chén cả tháng quá. Thế là để an toàn tôi lén lén chuồn ra trước, chưa đầy 30s sau anh cũng chạy ra nắm tay tôi chạy thật nhanh, hai đứa cứ cắm đầu chạy, được một quãng khá xa cảm thấy an toàn mới dừng lại. Mệt thở không ra hơi, lần sau có mời tôi cũng chẳng thèm đi ăn với anh nữa đâu, vừa ăn quịt vừa mệt nữa chứ.

-Đi với anh xấu hổ chết mất.

-Đùa cô cho vui thôi, chứ ai lại chơi cái trò này.

Bữa nay lại có trò này nữa mới ghê, làm người ta chạy như điên như dại, tên này chắc não có vấn đề thật rồi.

-Anh điên à? Đúng là cái đồ dở hơi.

-Ừm. Nên nhớ là tôi mới cô giúp cô tiêu hóa thức ăn đó nha.

Nói xong Nhật Nam bỏ đi thẳng, tôi bực mình quá ngồi luôn xuống đường không thèm nhấc chân luôn, ngoài việc chọc tôi bộ anh không có việc gì làm à, điên chết mất thôi.

Trời tối, ngồi đây một mình cũng có chút ớn, nhưng còn hơn là bị Nhật Nam chọc ghẹo hết lần này đến lần khác, nhất định phải hành hạ lại mới chịu được.

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.