Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 87: Chương 87




-Anh, có phải em đang nằm mơ không?

Tôi vẫn còn chưa tin đây là sự thật, tay cứ sờ mặt anh không chịu buông xuống, anh cười gian tà rồi giữ tay tôi lại.

-Đúng rồi, cho nên em nhắm mắt lại cho anh làm việc, chứ mở mắt là không mơ được đâu.

-Biến thái.

Tôi đánh nhẹ vào ngực anh rồi lấy hai tay che đi gương mặt ửng đỏ vì ngượng ngùng của mình. Anh vẫn không thay đổi, có chăng chỉ là biến thái hơn thôi.

-Hôm nay vất vả rồi, để anh đưa em về.

Nhật Nam đỡ tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán tôi.

-Nhưng vẫn chưa hết giờ làm mà?

-Ai dám cản anh chứ.

Tôi hạnh phúc nghiêng đầu vào vai anh, bờ vai vững chãi mà bất kỳ người con gái nào cũng muốn dựa vào. Bầu trời trong xanh với những tia nắng ấm áp ngoài đang chờ đón đôi tình nhân trở về sau bao ngày xa cách, từ khi xa anh, tôi không còn biết đến ánh mặt trời, ngày đêm cũng một màu xám xịt như nhau. Rồi anh trở về, anh mang theo hi vọng, đem ấm áp xua tan những tảng băng lạnh giá trong lòng tôi, lau khô đi những giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống. Chỉ khi trải qua nỗi đau của cuộc chia ly mới có thể cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn của ngày đoàn tụ. Thời gian không làm vơi đi tình yêu tôi dành cho anh cho dù tôi có cố gắng dặn lòng mình từ bỏ, nhưng càng xa lại càng nhớ, càng đau lại càng yêu đậm sâu hơn.

-Mít ướt, nước mắt đâu ra mà cứ khóc hoài vậy hả?

Nhật Nam mắng yêu khi thấy tôi lại khóc, nhưng lần này không phải khóc vì đau nhưng khóc vì niềm hạnh phúc đang dâng trào.

Rúc đầu vào ngực anh, tôi nhõng nhẽo như một đứa trẻ, đã lâu lắm không được anh cưng chiều như thế này rồi.

- Về thôi.

Nhật Nam định bế tôi lên nhưng tôi vội cản lại, ở đây là công ty chứ đâu phải nhà riêng đâu, với lại người khác mà thấy thì cứ nghĩ tôi dụ dỗ anh thiệt.

-Em tự đi được, em ghét bị người khác xì xầm lắm. Anh xuống trước đi rồi em xuống.

-Ai dám mở miệng anh cắt lưỡi cho.

-Em không muốn vô tù thăm anh đâu, đi nhanh đi mà.

Tôi đẩy Nhật Nam đi trước còn tôi lẽo đẽo đi sau, hai người đi chung mất công lại phiền phức nữa, lỡ xui xui gặp ả Anna gì đó rồi ả la làng la xóm cướp người yêu của ả là tiêu.



Ngồi trong xe, anh khẽ cau mày khi tôi trở mình vì đau, cũng tại vì anh khiến tôi bị căng thẳng, mệt mỏi nên mới như thế, đã vậy phải nhõng nhẽo hành hạ lại anh cho biết.

-Vẫn chưa đỡ à?

Nhật Nam đưa tay qua nắm lấy tay tôi.

-Tại anh hết đó. Tôi nhõng nhẽo.

-Ừm, lỗi của anh, vậy anh sẽ giúp em hàng tháng không bị đau nữa.

Nói chuyện mà mặt anh cứ cười cười gian gian thế nào đó, giúp thì giúp có cần phải đưa cái mặt biến thái đó ra không chứ. Chắc anh có cách nào nên mới nói thế, tôi nhìn anh chờ đợi.

-Thì anh sẽ đuổi nó 9 tháng 10 ngày không được đến tìm em nữa.

Nhật Nam đúng là chẳng có gì tốt lành hết, người gì biến thái quá mức quy định rồi. Tôi đẩy tay anh ra rồi liếc một cái cho chừa.

-Vô duyên.

-Đùa em thôi, chứ anh thương lắm, con gái bọn em làm cách nào để giảm đau thế?

-Uống thuốc, anh ghé nhà thuốc mua giùm em nha.

Nhân cơ hội hành hạ anh cho biết, thật ra cũng không đến nổi chịu không được nhưng ai biểu lúc nãy lạnh lùng với người ta chi.

-Nhưng…anh phải nói thế nào người ta mới bán?

Nhật Nam gãi gãi đầu nhìn thương chết đi được, có lẽ lần đầu tiên mới biết đến mấy cái này nên mới ngại như vậy, cũng đúng thôi người ta xinh trai manly thế mà chạy vô tiệm thuốc mua mấy cái này không ngại mới là lạ.

Tôi giả vờ giận quay mặt đi chỗ khác.

-Vậy thôi, anh chở em về đi.

Hai tay ôm bụng nhăn nhó, tôi mệt mỏi nhìn ra hướng cửa không quan tâm đến Nhật Nam, thế là anh nắm tay tôi nài nỉ.

-Đằng trước hình như có tiệm thuốc, em ngồi đây đợi anh chạy qua đó mua cho nha.

Nhật Nam dừng xe lại, nghiêng người hôn lên trán tôi rồi vội vã đi, nhìn anh tôi biết anh lo lắng nhiều lắm nên mới thế, cảm thấy thương anh kinh khủng.

Ngồi một mình trên xe, tôi bật nhạc êm dịu lên nghe thế là thiu thiu ngủ lúc nào không hay. Đến khi nghe tiếng Nhật Nam gọi mới mơ màng thức dậy.

-Dậy uống thuốc rồi ngủ nè em.

-Em không uống đâu.

Tôi nghiêng người qua ôm chặt lấy eo Nhật Nam, anh nhìn tôi lắc đầu rồi cũng quàng tay qua ôm tôi.

-Ngoan, ôm như vậy sao anh lái xe được chứ.

Rồi anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, đỡ tôi dựa vào ghế.

-Ráng ngủ xíu, mình sắp tới nhà rồi.

Tôi mơ màng ngủ, đến khi xe dừng lại mới chợt thức giấc, hình như đây đâu phải nhà mình đâu ta, sao lại chở mình đến nhà anh, lỡ bị mụ simla phát hiện thì sao.

-Anh, sao lại về đây?

-Giờ em là của anh rồi, không được có ý kiến.

Nói xong anh mỉm cười bế tôi vào nhà, nơi mà tôi quen thuộc đến từng ngóc ngách. Góc bếp lâu ngày không dùng đến đã bám đầy bụi, bộ bàn ghế mà hai đứa vẫn thường cùng nhau xem phim, căn phòng ngủ ấm áp từng có những giấc ngủ yên bình.

Nhật Nam vừa bước chân lên cầu thang tôi liền cản lại.

-Em không thích lên phòng đâu, mình ngồi đây xem phim đi.

-Em sẽ mệt đó.

-Không sao đâu.

Tôi mỉm cười thật tươi cho anh yên tâm, thế là anh lại chiều ý tôi. Đã lâu hai đứa không được cùng nhau xem ti vi với nhau rồi, tôi nhớ khoảnh khắc đó kinh khủng.

-Muốn xem phim gì nào?

-The Hobbit.

Nhật Nam trợn tròn mắt nhìn tôi như thể ngạc nhiên lắm.

-Sao em biết nhà anh có phim này, lại là sở thích của anh nữa chứ.

-Em đoán.

Tôi cười trừ, đây là bộ phim mà lúc trước hai đứa rất thích xem, nhưng bây giờ cũng tốt, anh không nhớ cũng không sao, chỉ cần anh yêu tôi là được rồi.

Nằm trên đùi anh xem phim, tôi nhớ lại ngày xưa hai đứa mới yêu cũng từng như thế, ngọt ngào lắm. Anh thường hỏi tôi tại sao lại thích xem phim này, tôi bảo vì phim toàn những anh đẹp trai, thế là anh không cho xem nữa. Tôi phải năn nỉ, rồi hứa hẹn sẽ không ngắm mấy ảnh liên tục 30s mới chịu cho xem. Ấy thế mà lâu lâu lại quên, tôi cứ mở miệng xuýt xoa “Woa, anh ấy cười dễ thương quá”, hay “người yêu xem, anh ấy men ghê chưa, có khi còn hơn cả anh nữa đó chứ”. Lúc đó anh nhéo mũi tôi hăm dọa “Em mà còn khen người khác nữa là anh đập ti vi luôn đó, người yêu em còn đẹp trai hơn bọn chúng nhiều”. Cái mặt anh lúc đó nhìn đáng yêu chết mất, thế là phải hôn 1 cái mới xong chuyện, người gì đâu hơn người ta cả chục tuổi mà cứ như một đứa con nít vậy đó.

Nước mắt hạnh phúc cũng rơi ra theo từng cung bậc cảm xúc, hình như tôi sắp biến thành trái mít ướt mất rồi.

-Sao thế? Khó chịu à? Nhật Nam nhìn thấy tôi khóc nên lo lắng. Tôi chỉ gật đầu không nói gì, thế là anh tắt tivi bế tôi lên phòng.

-Con bé ngốc này, cấm em cãi anh nữa đó.

Đặt tôi nằm trên giường, anh ngồi cạnh bên cứ nhìn hoài làm tôi ngại chết được.

-Mặt em có dính gì sao?

-Anh muốn ngắm xem em có gì đặc biệt mà làm anh điên đảo như vậy chứ.

Lại dẻo miệng nữa rồi, anh lúc nào cũng thế biểu sao con gái không đổ được.

-Xin lỗi vì sáng nay đã đối xử với em như vậy, tại lúc đó anh tức giận quá nên không nghĩ gì nhiều.

Anh đặt tay lên chỗ đau, chốc chốc lại hôn lên tay, không kiềm chế được, tôi bật dậy ôm chầm lấy anh, người đàn ông duy nhất tôi yêu bằng cả con tim mình.

-Em nằm nghỉ xíu đi, anh đi tắm rồi đưa đi ăn nhé.

Nhật Nam dặn dò rồi lấy đồ đi tắm, tôi thì vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình. Ngân nga vài câu hát trong khi chờ đợi, tôi chọn cho Nhật Nam một bộ đồ xitin nhất có thể để đi với tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.