Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 95: Chương 95




Hôm nay Nhật Nam đi làm, tôi lên trường chuẩn bị hồ sơ để nhập học trở lại. Tâm trạng đang vui vẻ nên khi gặp lại mấy đứa bạn cùng lớp, tụi tôi kéo nhau đi ăn quà vặt rồi tám đủ thứ chuyện trên đời.

Về đến nhà cũng đã chiều, tôi tranh thủ nấu vài món ăn ngon chờ anh về.

Cái bụng phản chủ bắt đầu phản kháng, cũng tại ăn bậy ăn bạ nên bây giờ hậu quả phải giam mình trong nhà vệ sinh như thế này. Tôi mệt mỏi lết xác về phòng nằm, mong là từ bây giờ đến sáng sẽ không phải thăm ngôi nhà nhỏ lần nào nữa.

-Sao lại ngủ sớm thế? Em ốm à?

Nhật Nam mở cửa phòng nhìn thấy tôi nằm trên giường, anh bước tới ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên trán.

Tôi hé mắt ra nhìn, rồi nghiêng người gối lên chân anh.

-Em bị đau bụng.

-Lại ăn bậy bạ nữa đúng không? Biết bụng dạ yếu rồi mà không chịu nghe lời.

Nhật Nam nghiêm mặt lại làm tôi tủi thân thút thít khóc, biết anh la là đúng, ngày xưa mẹ cũng cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này nhưng tôi vẫn thấy giận, sau này có bị gì cũng không thèm nói cho anh biết nữa đâu.

Thấy tôi buồn anh cũng nhẹ nhàng lại.

-Đau như thế nào nói anh nghe, không khéo lại bị ngộ độc giống lần trước nữa đó.

-Em không sao, ngủ một giấc là hết thôi.

Tôi lim dim chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn thắc mắc sao Nhật Nam lại biết chuyện mình từng bị ngộ độc, hay là mình đã kể rồi mà quên ta. Biết đâu có khi nào anh đã nhớ lại chuyện trước kia rồi nhưng nếu như vậy thì phải nói cho mình nghe chứ, chắc là do mình hay nghĩ lung tung nên mới thế thôi.



Thời tiết cuối năm bắt đầu se lạnh, đường phố cũng rộn ràng hơn. Tôi thích cái cảm giác được cùng anh đi dạo trong cái tiết trời này. Nhớ ngày xưa, thời điểm này tôi và mẹ có thể kiếm được nhiều tiền nhất trong năm. Mẹ làm luôn tay luôn chân mà không hết hàng, còn tôi tranh thủ thời gian rảnh chạy đi dọn dẹp nhà cửa cho những người giàu có. Bây giờ không có mẹ, cũng không cần phải vất vả nhiều nhưng tôi vẫn không quên được những ngày tháng đó, tôi nhớ cho dù mẹ có bận rộn cách mấy vẫn không quên may cho tôi vài bộ đồ đẹp để cho bằng bạn bằng bè, có khi làm khuya đến nỗi tụt huyết áp đến ngất đi. Mỗi lần nghĩ đến thì tôi lại thấy nhớ mẹ da diết, hình ảnh đau đớn của mẹ vẫn ám ảnh lấy tâm trí tôi.

-Đang nghĩ gì vậy người yêu?

Nhật Nam đi làm về thấy tôi ngồi một mình nghĩ ngợi ngoài xích đu, anh ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi âu yếm.

-Không có gì, tự nhiên em nhớ mẹ mà thôi. Tôi buồn buồn dựa vào vai anh.

-Vậy anh đưa em đi thăm mẹ nhé.

Nghe anh nói tôi vui mừng chạy vào trong thay quần áo thật nhanh rồi đi cùng anh. Trước giờ anh không cho tôi đến nghĩa trang một mình, vả lại tôi cũng không dám đi, anh sợ ra đó tôi không kiềm được xúc động rồi lại nguy hiểm nên muốn đi anh sẽ đi chung. Nhưng từ ngày xảy ra chuyện đến nay anh chưa đưa tôi đi lần nào, định đến ngày giỗ mẹ sẽ rủ anh đi chung luôn.

Anh chở tôi đến nơi, rồi im lặng đứng bên cạnh tôi. Mặc dù cố gắng kiềm nén cảm xúc nhưng nhìn gương mặt quen thuộc trên đó làm tôi không kiềm được nước mắt, tôi sợ anh nhìn thấy tôi buồn, sợ anh nhìn thấy mình yếu đuối nên cố không bật thành tiếng. Anh nhìn hai bờ vai run run của tôi rồi kéo tôi vào lòng.

-Mít ướt, ngoan, lần nào cũng khóc như vậy mai mốt anh không dẫn ra nữa đâu.

-Em nhớ mẹ lắm.

Tôi bỗng òa khóc như đứa trẻ, chỉ cần được khóc thì sẽ vơi bớt nỗi nhớ trong lòng. Nhật Nam vẫn ôm tôi an ủi y như trước kia, anh sợ tôi buồn khi nghĩ đến cái chết của mẹ, sợ tôi dằn vặt khi cho rằng mình là nguyên nhân gây ra vụ tai nạn đó.

-Còn khóc dơ áo anh nữa là phải mua áo mới đền đó nha.

Tôi vừa khóc vừa cười trước câu nói đùa của Nhật Nam, anh luôn tìm đủ mọi cách để khiến tôi cảm thấy thanh thản.

Đưa tôi về nhà, anh vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn tôi, không biết mặt mình dính gì mà anh cứ nhìn hoài thế kia, nhìn xuống áo tôi thở phào nhẹ nhõm khi áo không bung nút nào.

-Cổ anh có tật hay sao lái xe không nhìn đằng trước mà nhìn em hoài thế?

-Anh chỉ muốn nghiên cứu xem người yêu anh là sinh vật lạ nào mà có khả năng khóc nhiều như vậy, biết đâu nhờ khám phá ra mà sau này anh nổi tiếng trong giới khoa học sao.

-Nếu muốn nổi tiếng thì anh tự khám phá anh đi kìa, anh cũng có xíu nào giống người đâu.

-Có một cái anh giống người đó, muốn coi không?

Mặt anh gian tè, người gì đâu mà không có xíu ngại ngùng gì hết, xấu hổ chết mất, bộ không nhớ người ta là con gái à. Tôi liếc anh một cái không thèm trả lời.

-Em đói rồi nhanh lên xíu đi.

-Đói à? Vậy có muốn ăn không?

Trời ạ, nói chuyện mà con mắt cứ láo liêng gian kinh khủng, càng ngày anh càng ghê gớm rồi.

- Không thèm.

-Không thèm cũng phải ăn.

Nói xong anh cho dừng xe đột ngột làm tôi hết hồn, có cần phải gấp gáp dữ vậy không lỡ gây ra tai nạn thì phải làm sao đây. Quay sang định xử tội anh nhưng chưa kịp mở miệng thì môi anh đã chạm lấy môi tôi rồi. Cảnh gì đây không biết, chỉ là hôn thôi mà phải dừng giữa đường vậy sao, không thể đợi về tới nhà được sao. Tôi lấy tay đánh vào ngực anh thế mà còn không chịu buông ra, nếu để thêm vài giây chắc tôi không còn thở được nữa rồi. Tôi thì giận dữ, còn anh cứ cười khoái chí bực ơi là bực.

-Đụng da cắn 3 cái. Từ giờ trở đi anh mà đụng vô em trúng người em vô tình hay cố ý đều bị cắn như nhau.

Anh nhìn tôi như quái vật ngoài hành tinh, rồi rất nhanh chóng tham gia cuộc chơi.

-Vậy em đụng vô anh cũng như vậy đúng không?

-Đúng. Tôi chắc chắn, anh thế nào cũng thua thôi, ngồi không tay chân táy máy không đụng cái này cũng đụng cái khác à.

-Okie.

Thế là anh nghiêm túc lái xe không thèm nhìn qua tôi nữa, chẳng qua chỉ là trò chơi thôi mà có cần phải nghiêm túc như thế không. Đến lượt tôi lại nhìn anh nhưng anh chẳng thèm quan tâm đến, cứ chăm chú tập trung lái xe không để ý đến sự hiện diện của tôi.

Hai đứa im lặng thế này thật chẳng quen xíu nào, tôi khó chịu trong người.

-Anh, giận em hay sao mà im re vậy, em chán gần chết rồi nè.

-Ừm, giận em rồi.

-Em có làm gì đâu mà giận?

-Hôn anh một cái đi rồi nói cho nghe.

Nhật Nam vừa nói vừa chỉ vào má ra hiệu cho tôi, tưởng có thể dụ dỗ được tôi à, tôi đâu có ngốc nghếch dữ vậy đâu mà.

Tôi vô thức lấy hai tay vò đầu anh rối tung lên rồi cười khoái chí.

-Đừng có mà lừa em, muốn cắn em hả, ngủ đi mà mơ cục cưng.

Trong lúc tôi đang sung sướng với thành quả của mình thì Nhật Nam cũng phá lên cười còn khoái chí hơn cả tôi nữa, anh dạo này hâm thấy sợ luôn.

-Người yêu ơi em mới vừa làm cái hành động gì đó?

-Em có làm gì đâu.

Cái mặt anh gian ơi là gian, lại sắp có vụ án gì nữa đâu, tôi nhìn anh đề phòng.

-Em mới xoa đầu anh đó, có thể tính là thua chưa nhỉ.

-Á…….

Lần này toi thật rồi, sao mình lại có thể bất cẩn như thế chứ, không thể thua trong nhục nhã như vậy được, anh mà cắn chắc phải đi chích ngừa luôn quá. Trời ạ, chưa thấy ai trên đời này ngốc như mình, cứ nhìn thấy anh là mọi thứ trong đầu bay đi đâu hết trơn. Hic..

-Bây giờ em muốn cắn ở đâu đây, mắt, mũi, miệng hay là cả 3?

Nhìn cái bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh tôi bắt đầu sợ, có khi nào anh làm thật không trời. Hết cách, tôi nghiêng người qua ôm chặt lấy eo anh nài nỉ.

-Cái cô này, ôm như vậy chắc phải cắn khắp người mới đủ quá.

-Người yêu em hôm nay xinh trai quá à, cơ bắp cuồn cuộn, bụng 6 múi, nói chung body còn chuẩn hơn cả người mẫu ấy chứ.

-Khỏi nịnh.

-Em nói thiệt mà, mai mốt mà đẻ con giống anh em cho tụi nhỏ đi làm người mẫu hết luôn.

Không chịu nổi độ nhay của tôi nữa anh bật cười, lấy tay nhéo mũi tôi.

-Tôi thua cô rồi đó, chưa thấy ai lại lắm trò như cô.

Tôi ngước lên hôn anh một cái rồi ổn định lại chỗ ngồi, người yêu tôi dễ tính lắm, chịu khó ngọt ngào xíu là cũng xong chuyện à. Anh chỉ được mỗi cái nghiêm túc trong công việc, còn lại thì cũng có đủ thứ trò hại não, có khi còn hơn tôi nữa đó chứ.

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.