Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 97: Chương 97




Đi ngang qua quán cà phê ngày xưa hai đứa đã từng uống, tôi kéo anh vào trong. Cảnh vật vẫn y nguyên, nhớ ngày xưa hai đứa vẫn còn cãi nhau ầm đùng ở đây, bây giờ đi một vòng quay trở lại thì mọi chuyện đã thay đổi, cảm giác không còn như xưa nữa.

-Chị ơi, cho em một ly cà phê đen, một ly sinh tố bơ.

Tôi gọi giống ngày xưa, anh mỉm cười không nói gì, cũng chẳng thắc mắc sao chưa hỏi ý kiến anh đã tự ý gọi.

Chị phục vự bưng thức uống ra nhưng lần này anh nhanh tay hơn như đã biết trước chiêu của tôi vậy.

Anh đẩy ly sinh tố trước mặt tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc thắng.

- Hết cơ hội giở trò nữa rồi nhé, ngoan ngoãn uống sinh tố mà đừng mơ tưởng đến ly cà phê của anh nữa.

Hình như có cái gì đó không đúng lắm ở đây, từ lúc xuất viện đến giờ anh cứ vô thức nhắc lại chuyện cũ, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chưa từng chỉ đường đến mộ mẹ nhưng anh lại chở chính xác đến nơi. Một chuyện thì có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều việc như vậy thì phải coi lại mới được, có một sự nghi ngờ không hề nhỏ, có khi nào anh đã nhớ lại mọi chuyện nhưng cố ý giấu tôi không? Phải kiểm tra lại mới được.

-Người yêu, anh có bí mật gì không muốn cho em biết không?

Câu hỏi của tôi làm anh hơi bất ngờ, anh nhìn tôi âu yếm.

-Sao em lại hỏi vậy?

-Tại em thấy bây giờ nhiều người chia tay cũng vì không thật lòng với nhau, nên em không muốn hai đứa mình có bất cứ bí mật nào.

Anh xoa đầu tôi mỉm cười

-Hai đứa mình sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

Tôi gật đầu, nếu sau này tôi phát hiện ra bí mật nào sẽ xử tội anh cho biết tay.



Tối, chờ anh tắm xong vừa bước ra, tôi giả vờ cầm điện thoại lên nói chuyện như thật, anh theo dõi cuộc trò chuyện của tôi mà sắc mặt thay đổi liên tục.

-Ơ, thu gom gấu bông để làm từ thiện hả? Tao chỉ có một con thôi ngày mai mày ghé nhà tao lấy đi.

-…

-À, nó chỉ là con cáo bông màu hồng người yêu cũ tặng thôi, làm từ thiện cũng tốt mà.

-…

-Có gì đâu, đối với tao bây giờ đâu còn khái niệm người yêu cũ nữa. Vậy nha, mai ghé nhà tao lấy.

-…

Tôi cúp điện thoại nhìn qua Nhật Nam, mặt anh chằm bằm một đống như bị mất sổ gạo vậy đó.

-Cấm em cho con cáo bông đó.

-Tại sao?

Cảm thấy hình như con mồi đã mắc bẫy, tôi có chút phấn khích, nhưng đã diễn thì phải diễn cho sâu thế là cái mặt vẫn rất ư là ngây thơ.

-Vì…anh thích con cáo bông đó.

Một cái lý do hết sức là vô lý, anh con trai mà làm gì thích gấu bông chứ, với lại ai đời lại thích người yêu mình giữ lại món đồ của người yêu cũ chứ, nghi ngờ mỗi ngày một tăng lên trong tôi rồi.

-Dù gì em cũng đã quyết định cho nó rồi, ngủ thôi anh.

-Anh đã nói không được cho là không được, nếu thích anh sẽ mua con mới cho em làm từ thiện.

Anh nói dứt khoát rồi nằm xuống nhắm mắt lại, tôi khoái chí nằm lên ngực anh tình cảm.

-Anh không thích thì em sẽ giữ lại. Anh là nhất mà.

-Ngoan.

Nhật Nam nghe tôi nói khoái lắm, anh hôn lên tóc tôi tới tắp, cảm giác cứ như đang ở thiên đường tình yêu vậy.

Trời lạnh lạnh, tự nhiên thèm cảm giác lang thang ngoài đường quá, tôi dụ dỗ anh ra bờ hồ dạo, anh nhất quyết không chịu đi làm tôi năn nỉ đến gãy cả lưỡi.

-Không đi thì em đi một mình.

-Ừm, nhưng đi thấy mấy cái bóng trắng lướt qua lướt lại ở dưới cầu thang thì cũng đừng sợ nha, nó chỉ đi theo em thôi chứ không làm gì đâu.

Hic, biết người ta sợ ma rồi mà còn hù dọa nữa, người gì đâu mà đáng ghét thấy sợ. Không cho đi thì thôi, dù gì cũng ngủ không được nên lấy bài vở ra xem để chuẩn bị đi học.

Tôi ngồi lấy mấy quyển sách dày cộp ra xem, còn Nhật Nam nằm trên giường nhìn. Đang giận nên không thèm nói chuyện với anh, tôi cứ chăm chú vô quyển sách.

Anh nằm một mình cũng buồn thế là tìm đủ chuyện để nói nhưng tôi cho anh nói chuyện một mình luôn.

-Người yêu, đừng học nữa, đi ngủ với anh nào.

-….

Không thấy tôi trả lời, thế là anh chịu không nổi nữa ngồi dậy bế tôi đi.

-Anh làm gì vậy, thả em xuống. Không thấy người ta đang bận sao?

Tôi nói mặc tôi anh im lặng bỏ tôi vào trong xe rồi lái đi. Không biết anh chở tôi đi đâu nữa, bộ dạng thảm hại này mà ra ngoài chắc người ta cười vô mặt quá. Tóc thì rối, trên người chỉ mặc đồ ngủ, chân thì mang dép trong nhà, có ai đi ra ngoài mà ăn mặc như thế này không chứ.

-Anh đưa em đi đâu vậy hả? Tôi bực bội hét lớn.

-Chẳng phải em muốn đi dạo sao, anh đang đưa em đi đây.

Nhìn cái mặt tỉnh ruồi của anh mà tức ơi là tức, có đi cũng phải nói người ta chuẩn bị cho ra con người xíu chứ.

-Em không muốn ra ngoài đường trong bộ dạng này, biết không hả?

-Có sao đâu, anh thấy đẹp mà.

-Mắt anh có vấn đề à?

Tôi cảm thấy nóng trong người, thấy tôi giận thiệt Nhật Nam mới quay qua làm lành, người gì đâu mà bá đạo thấy sợ luôn.

-Anh xin lỗi, tại em cứ chăm chú học hành bỏ mặc anh, mà em biết rồi đó, không có em anh ngủ không được.

Mặt anh hài thôi rồi, nhưng dạo này tôi cứng rắn hơn rồi, dễ gì bị anh dụ nữa.

-Chuyện ngủ không được có liên quan đến chuyện đưa em ra ngoài trong bộ đồ ngủ này à?

-Có chứ, anh buồn rồi ngủ không được nên tinh thần không tốt, không kiểm soát được hàh động của mình nên mới làm vậy, em cười lên một cái được không?

Thật hết chịu nổi anh, mấy cái lý do vớ vẩn này mà cũng nghĩ ra được, có người yêu như anh có ngày cũng rối loạn tâm thần cho coi.

-Đi về, phạt anh đêm nay phải ngủ dưới đất.

-Ơ, người yêu ơi sao em ác thế?

-Lệnh đã ban ra, không được quyền khiếu nại dưới mọi hình thức.

Cái mặt thiểu não của anh làm tôi không nhịn được cười, đối với anh mà không dùng biện pháp thì sau này sẽ quen, lúc đó không biết sẽ ăn hiếp người ta như thế nào nữa.



Nhìn anh ngủ co ro dưới đất mà thương kinh khủng, thấy mình cũng ác thật tôi nghiêng người xuống gọi nhưng không nghe anh trả lời, chắc ngủ mất tiêu rồi. Thế là tôi ôm chăn gối xuống nằm cạnh anh, tay choàng qua ôm chặt anh. Bất ngờ lăn qua phía trên người tôi, hai tay giữ chặt tay tôi.

-Ơ, anh chưa ngủ à?

-Giả bộ như vậy mới bắt gặp em đang có ý định sàm sỡ anh chứ.

Tôi mà thèm thèm sàm sỡ anh đó hả, chẳng qua sợ anh buồn nên mới xuống ngủ chung chứ anh muốn sàm sỡ lúc nào mà chẳng được.

Không đợi tôi nói anh cúi xuống hôn thật lâu, anh đúng là đáng ghét, hở xíu là cưỡng hôn người ta, đã vậy còn ráng hôn cho lâu thật lâu, mai mốt chắc phải đeo theo bình oxy không thôi cũng có ngày tắt thở mà chết quá.

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.