Đánh giá: 7.4/10 từ 11 lượt
Tiểu Mi đưa tay ra hứng từng giọt mưa, mưa không biết cô thích mưa từ
khi nào nhỉ? Chỉ biết là khi trời mưa là cô vui .Tiểu Mi ngước lên bầu
trời, mưa lớn từng giọt mưa hắt vào mặt Mi khiến cô cảm thấy rát nhưng
cô không muốn về không muốn trở lại với thực tại phũ phàng khi mẹ cô đã
qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, ba cô thì bỏ nhà đi vì thiếu nợ của bọn vay nặng lãi và cô bỗng chốc thành một đứa trẻ không nhà.Và rồi có
cái gì cứng cứng chọc vào lưng khiến cô đau điếng. Và ngay sau đó là một tràng cười ngạo nghễ.
Nói rồi cả đám bay vào đánh.Đây là lần thứ mấy cô bị đánh rồi nhỉ, cô
cũng chẳng nhớ nữa. Mồ côi là một cái tội sao? Cô muốn mình mồ côi à. Cô không muốn mình có mẹ sao. Không, cô muốn lắm chứ nhưng……..đánh rồi
tiếp tục đánh chúng đánh cô y hệt như cô là một bao cát không có cảm
xúc. Dừng lại đi, đừng đối xử với cô như vậy, cô đau lắm… cô quỵ xuống , con nhỏ cầm đầu với khuôn mặt đanh lại bước ra chỗ cô nó đưa tay vuốt
nhẹ khuôn mặt của Mi và rồi lên tiếng.
Liệu bọn họ có tha cho cô hay không? Mời các bạn tiếp tục theo dõi.
Bình luận truyện