Người thứ 3 nằm trong danh sách “sách đỏ” chính là Hạ Tinh Chi, cô con gái út Hạ gia. Cô bé này được xem là Sunny Angel của P&P cấp tiểu học bởi nụ cười trong sáng, thanh khiết, gương mặt xinh xắn tựa hoa nở và đôi mắt tinh ranh phảng phất chút nguy hiểm thầm kín. Nhưng, đặc điểm khiến cô bé này được biết đến không phải chỉ nhờ ngoại hình nổi trội, gan tựa hổ báo mà còn là do niềm say mê cái đẹp nồng cháy đến long trời lở đất của cô nàng. Đi đến bất cứ đâu, không cần người nọ mang tướng mạo “hoa nhường nguyệt thẹn” chỉ cần họ “khuynh nước đổ thùng”, ngay lập tức, cô nàng sẽ từ tốn nháy mắt đưa tình với họ một cái, nở nụ cười tuyệt chiêu sát tim người và cuối cùng...thu hồi một đống anh chị em tướng mạo ngời ngợi, gia thế lưng lẫy. Cũng chính vì điều này, cha cô không bao giờ phải để tâm đến việc giao thiệp, tạo mối quan hệ tốt với những người xung quanh, bởi lẽ, ông ta đã có một trợ thủ hết sức đắc lực về lĩnh vực này. Danh tiếng Tinh Chi nổi lên như diều gặp gió, những năm trở lại đây, cô được xem như bảo bối của thủ đô Hà Nội, cục vàng của Hạ Gia và cũng là người đầu tiên được cha mình tự nguyên cho tiêu séc... như giấy mà không cần cướp giật như chị của mình.
Cô con gái được nhắc đến cuối cùng trong tứ đại mĩ nữ Hạ Gia chính là Hạ Giai Băng-người duy nhất không hề phá bỏ các quy tắc, chuẩn mực của một thiếu nữ Việt Nam trên người mình và cũng được coi là kẻ gần như hội tụ ngầm cả 3 yếu tố của các chị em tiên phong. Ấn tượng đầu tiên người ta biết đến cô chính là khả năng võ thuật tiềm tàng chất chứa trong hình hài nhỏ bé, yếu đuối và ngây ngô của cô. Nhưng, không đi theo con đường chính trị của chị mình, cô không hề đem cái tài dường như thiên nhiều về bạo lực đó để áp đảo mọi người, mà rất nho nhã, sâu sắc, bình đẳng trong cách đối nhân xử thế. Thí dụ như, khi phải đứng trước 2 em bé mồ côi lang thang cơ nhỡ, nếu cô có 2 chiếc bánh trong tay, cô sẽ không ngần ngại lưu loát...thủ tiêu một cái vào bụng, cái còn lại rất công bằng, dân chủ bẻ làm đôi chia cho cả hai. Ấn tượng thứ hai như vàng mạ phủ lên thanh danh vốn đã hào nhoáng của cô chính là tài nữ công gia chánh không ai sánh bằng. Từ may vá thêu thùa đến nấu ăn, tất cả những công việc hèn hạ và bần cùng vốn chỉ để cho người ở làm ấy...qua tay cô đều trở nên thiêng liêng, mĩ lệ một cách kì lạ, hệt y một đặc sản dân tộc mà bất cứ ai nhìn thấy đều nhỏ cả nước miếng. Tuy nhiên, khổ hạnh là đến giờ chưa có ai có diễm phúc nếm thử những món ăn do kì tài ẩm thực này chế biến cả, vì chúng đều theo đường dạ dày của Lãnh Kiên-anh trai song sinh của cô thanh lí sạch. Điều này chắc chắn làm dấy nên một trận ganh tị giữa các nam sinh trong P&P với Lãnh Kiên, nhưng nhắc đến việc 2 mặt một lời với chàng ta thì thôi thà đi tâm sự với con cún ở nhà văn minh hơn. Không phải không ai có gan chui vào hang cọp bắt cọp con mà là vì vốn dĩ, trong mắt anh ta chỉ có mình Hạ Giai Băng tồn tại, những người còn lại, tôm tép không cần để ý, thế nên, việc thương lượng chưa tiến hành cũng biết trước kết quả. Đặc điểm thứ 3 khiến danh tiếng Giai Băng ngày càng vươn xa vươn cao chính là nụ cười không thể thân thiện hơn trên đôi môi cánh hoa hồng của cô. Nhưng, cô khác em gái của mình, dù kẻ đó là ai, ăn mày hay là nhà tài phiệt, chính trị gia, cô đều mỉm cười dịu dàng với họ, một nụ cười lạnh nhưng hoàn mĩ, đủ để se ấm những trái tim ảo tưởng...
Tất cả những điều trên...đều là lời từ miệng mồm dân bán dưa lê, buôn cầy tơ bảy món mà ra...còn sự thực...vốn không ai thèm chú ý. Họ chỉ cần chứng kiến tận mắt, nghe tận tai đã đủ rồi...
-Giai Băng, tớ có thể thử nó được không?_Sau khi hoa mắt nhìn cô bạn của mình mặc tạp dề, điêu luyện xắn tay xắn áo làm loại bánh ngọt của Golden Pheonix theo cuốn sách ẩm thực chỉ dẫn, Diệp Mi, người bạn thân nhất có diễm phúc được “chiêm ngưỡng” bản mặt thật của Giai Băng lên tiếng, đôi mắt không ngừng dán chặt vào chiếc bánh nhũ vàng lấp lánh rực rỡ cùng những phụ kiện bắt mắt trên bàn, tay hung bạo quệt lên miệng lau đi dòng nước miếng thèm thuồng vừa trào ra.
-Cứ tự nhiên!_Giai Băng không thèm đếm xỉa gì đến thành quả lao động của mình, hào phóng mời bạn mình khai màn.
-Ăn thật nhá!_Không câu nệ chủ nhân của chiếc bánh đang đứng trước mặt mình, Diệp Mi lấy muỗng, phá hoại nét thẩm mĩ của chiếc bánh bằng cách hăm hở múc một miếng rõ to, bỏ vào miệng.
Khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời nhấm bánh được một lúc chưa quá 3 giây đã nhăn lại hơn mông khỉ, đau đớn liếc nhìn chủ nhân của nó đang tư lự dọn lại đồ.