Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn của Diệp Mi ban nãy “Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?“. Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.
Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo của cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.
Đáp lại sự 'câu dẫn' của Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng của Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.
Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, cùng Giai Băng hẹn hò.
Hẹn hò của hai ngươi này rất đơn thuần, cũng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập của hai ngươi là vô số cái 'đá lông nheo thuần túy' của Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.
Cuối cùng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.
Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.