Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em

Chương 36: Chương 36




Chap 19: Đánh dấu lãnh thổ

-Đôi gian phu dâm phụ này, các ngươi chết với ông nội!_Tiếng nói oang oang mạnh bạo đầy “hứa hẹn” đi trước, theo sau là một anh chàng thân hình vạm vỡ, cơ bắp ụ thịt thành từng mảng lớn, tay cầm 2 cán chổi to đùng nhất tề xông vào phòng bệnh của Giai Băng, khiến cô và Lãnh Kiên chột dạ giật mình đẩy nhau ra ngay lập tức.

Ông anh kia hung tợn đảo mắt một lượt nhận dạng đôi nam nữ ngồi trên giường, tức giận vẽ lên cả da mặt nâu sạm:

-Bọn chúng đâu!_Chất giọng menly của ông anh cơ bắp vọng lớn, tay lăm le cán chổi chực ngứa mắt lúc nào thì đánh lúc đó.

-Hình như anh tìm nhầm..._Lãnh Kiên tỉnh táo lên tiếng.

-Hừ! Điên thật, nhầm phòng!_Tự biên tự diễn một đoạn kịch cho mình, ông anh kia đá cửa ra ngoại, miệng lẩm bẩm_Sao mày dám học đòi ông ngoại tình hả? Thử để ông bắt được xem...ông li hôn liền!

Ông anh kia rời đi, không khí ngượng ngùng trong phòng như không hề mất đi, kết tinh lại như trước. Bỗng, Lãnh Kiên bâng quơ hỏi.

-Giai Băng, nếu bị bắt quả tang ngoại tình, em sẽ làm thế nào?

-Em không biết..._Dẩu môi nghĩ ngợi, Giai Băng tinh ranh đùa_Nếu có chuyện đó, mong anh hào phóng khai rằng “Anh dụ dỗ em“. Rằng em là người vô tội trong chuyện này.

-Được thôi!_Cũng làm vẻ mặt ranh ma không kém, Lãnh Kiên đặt tay lên chiếc cằm gợi cảm của Giai Băng, tròng mắt đen ánh lên tia mơ màng như thứ trước mặt dụ hoặc_Đến lúc đó...anh sẽ bảo..vì em câu dẫn anh!

Lời nói êm dịu phảng phất sự chiều chuộng của Lãnh Kiên nhẹ nhàng len lỏi vào tâm trí của Giai Băng, kích thích cảm giác ngượng ngùng trong cô trỗi dậy. Anh là ai? Là người cô yêu suốt mười mấy năm...Cô tự hỏi, nếu phải vứt bỏ tình yêu này, cô có thể sống được hay không?

-Giai Băng...liệu...anh có thể hôn em được không?_Như phải đắn đo một hồi lâu, Lãnh Kiên lên tiếng, hệt y một đứa nhóc bẽn lẽn xin tiền mua kẹo từ mẹ mình vậy.

Từ trước đến nay, vì tuân thủ lí tưởng cao cả gìn giữ nụ hôn đầu cho đám cưới của mình, Giai Băng cô thường rất cố chấp kìm nén khao khát của bản thân khi cô cùng Lãnh Kiên ở bên nhau. Giờ đây, first kiss bị cướp, second kiss bị bán rẻ, third kiss bị lợi dụng và fourth kiss...cũng bị giật lấy, cô còn tiếc gì cái hôn nữa chứ?

Nghĩ quẩn, Giai Băng gật nhẹ đầu, môi chu lên hết sức đáng sợ khiến Lãnh Kiên giật mình, chỉ biết cười trừ rồi nói

-Để anh chủ động!

Nói đoạn, anh đưa tay chạm vào mái tóc đằng sau của Giai Băng, toan ấn đầu cô về phía mình để hôn thì bỗng, cánh cửa kia lại bật mở.

Một bóng người cao lớn khác gõ gót dày xuống nền đá đi vào...

Người vừa bước chân vào được chứng kiến cảnh tượng anh em thâm tình ôm nhau thì khẽ nhướn máy tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đen sâu, sắc lệnh quét đảo, bám riết lấy người con gái duy nhất trong căn phòng đang có điệu bộ vô cùng mờ ám trước mặt.

Bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của kẻ không muốn gặp nhất, Giai Băng chỉ biết tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, cổ họng như chột dạ nghẹn ứ lại, ý tứ trong đầu muốn thốt thành lời cũng lập tức rơi tõm xuống dạ dày.

Chuyện gì...thế này?

Không hắng giọng quát mắng ầm ĩ, không tức giận đập đồ, nện vật và cũng không nổi điên rút súng bắn chết đôi gian phu dâm phụ đoàng đoàng như mấy thước phim làm hư con nít trên ti vi, Đằng Dạ tiếp tục đè nén không khí ngột ngạt bằng cách im lặng, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài hoa nở rộ ở đáy sâu địa ngục gắt gao nả hàng nghìn tia nhìn bén nhọn về phía Giai Băng như muốn đục trên người cô hàng trăm lỗ thủng nhỏ.

Sự âm trầm lặng lẽ mà áp bức người đó khiến Giai Băng sống lưng như bị hơi thở lạnh giá của Tử Thần thổi vù vù, kinh sợ nắm chặt ra đệm. Cảm giác của cô lúc này...sao thật giống cái cảm giác đi ngoại tình rồi bị bắt quả tang tại chiến hào thế? Rất biết điều xấu hổ, sợ hãi và...áy náy!

-Em rể...lâu rồi không gặp!_Trước sự có mặt của Đằng Dạ, Lãnh Kiên từ đầu chí cuối vẫn giữ nét mặt tuấn lãng thường ngày của mình, phóng khoáng nở nụ cười xã giao nhàm chán.

Như miệng ngậm phải hột thị hay thanh quản tội nghiệp bị kẻ gian cắt đứt mất, Đằng Dạ tiếp tục im lặng, không đáp trả lời anh vợ, cũng vô cùng khinh thường không thèm liếc nhìn anh một cái.

-Cậu Đằng, cậu đến cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có nữa à? Dù gì, tôi đang là anh vợ cậu đấy_Nhận thấy mình trong mắt người kia hoàn toàn không có chỗ đứng, Lãnh Kiên khó chịu nhắc nhở dẫu anh chẳng ham gì cái danh không đáng đó.

-Đứng dậy!_Cố tình biến thanh âm của ai đó thành tiếng muỗi thủ thỉ bên tai, Đằng Dạ hạ giọng trầm thấp hướng phía Giai Băng, không cần gào thét vẫn toát lên sức đe doạ chết người.

-À!_Bị biểu hiện lạ thường của Đằng Dạ kích cho thần trí bấn loạn, tim gan hỗn độn, Giai Băng vừa nghe lệnh liền hoá kiếp từ thiếu phu nhân xuống nữ hầu, ngoan ngoãn đứng bật dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.