Chap 35
Biệt thự Đằng gia hôm nay, dù trời trở lạnh và gió rét quanh co lởn vởn đâu đây, bỗng dưng trở chứng tổng vệ sinh toàn bộ, đồ đạc cần chùi rửa bên trong cũng được khiêng ra chất từng vạt dài quanh bể bơi, chờ người tới chùi rửa.
Đối với người khác, có vẻ chuyện vừa đi vừa tránh đống đồ là một điều vô cùng phiền toái, nhưng đối với Giai Băng, cô rất thích thú với nó. Hứng khởi hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ đỏ hồng.
Đương lúc Giai Băng đang chú tâm với trò chưa của mình đến mức không thèm để ý tới cả ánh nhìn quái dị của Đằng Hy phía sau,thì bỗng, Jope từ bụi cây đầy rận nào đó chui ra, nhảy chồm vào người cô.
Do không để ý, Giai Băng hoàn toàn mất đi phản ứng, chỉ biết đưa tấm thân cứng trững đón cú va chạm mạnh.
Mất trọng tâm, Giai Băng vô lực ôm Jope ngã xuống, nhưng đằng sau cô là không phải là đất, mà là hồ bơi lanh láng nước.
Biết mình chẳng thể cứu vãn được tình thế, Giai Băng chỉ ré lên bất lực rồi nhanh tay quẵng chiếc túi quan trọng vào bồn hoa hồng gần đó, cứu tờ giấy ấy không bị ướt.
Tuy nhiên, Giai Băng đã quên mất rằng...thứ cô sợ nhất cần quan tâm lúc này...chính là sự ám ảnh của bản thân về nước, thứ luôn là thui chột nhân phẩm của con người.
-Tùm!!_Tiếng da thịt người va đập vào nước vang lên dữ dội.
Làn nước lạnh lẽo từ từ lan vào cơ thể Giai Băng, khiến cô run lên rét run, mọi ý thức nhận định về hoàn cảnh dần hiện lên một các rõ ràng.
Hoảng sợ, Giai Băng vùng vẫy, quẫy mạnh giữa bể như con cá nhỏ sa lước, người hết trồi lên rồi lại ngụp xuống thình lình.
Từng đợt sóng quá khứ, lại tựa hồ như sóng bể nước vồ vập quanh người cô, tràn về mãnh liệt.
Ngày đó, khi toàn bộ gia sản gia đình cô rơi vào tay cha nuôi, Giai Băng cô được đưa đến trại trẻ mồ côi. Với lối sống tiểu thư đã ăn sâu vào máu, cô nghiễm nhiên bị đám trẻ trong trại ganh ghét, nhiều lần bày trò phá cô. Những lúc như vậy, cô lại thủ thỉ với Lãnh Kiên khi anh đến thăm cô bắt anh mắng bọn chúng một trận.
Lần nọ, Giai Băng cô vì tội “đót”, hay mách lẻo nên bị dẫn đến “pháp trường”, “đày” xuống cái hồ nhỏ sân sau trại. Giai Băng vốn không hề biết bơi, nên cô chỉ có thể vùng vẫy, mà càng vùng càng bị nhấn chìm xuống sâu. Và, Lãnh Kiên đã xuất hiện.
Nhưng anh chẳng làm gì cả, như Đằng Hy lúc này, chỉ thản nhiên ném ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô giành giật sự sống trong cái chết.
-Em không biết bơi sao?_Câu nói trong quá khứ và hiện tại hoà trộn lại làm một, như xát cả tấn muối vào trái tim bị tổn thương của Giai Băng.
Nếu như lúc đó cô chỉ biết ngây thơ oán hận Lãnh Kiên quá đáng, thì giờ đây, cô lại thử vớt vát ý thức suy kiệt bằng 1 phép so sánh bồng bột. Nếu Đằng Dạ đứng ở đây, nếu anh nhìn thấy cô trong tình trạng này, liệu anh có như hai người kia...lặng lẽ chờ cô chết?
Nếu là Đằng Dạ..
....anh sẽ cứu cô?
Sau một hồi chơi vơi đến kiệt, Giai Băng vô lực lịm đi, cả cơ thể như nặng dần chìm xuống đáy bể.
Thấy thế, Đằng Hy mới bắt đầu cử động, khoé môi mỏng mấp máy.
-Giai Băng, em có gan gây chuyện nhưng không có gan giành lấy sự sống. Anh nên nói em kì lạ hay em ngu ngốc đây?
Rồi sau đó, anh thở dài, nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo, cứu Giai Băng lên bờ.
-Giai Băng! Giai Băng!_Thở gấp bình ổn không khí, Đằng Hy vỗ vỗ nhè nhẹ vào má Giai Băng, sốt ruột gọi tên cô.
Nhưng Giai Băng vẫn không có phản ứng nào.
Bất lực, Đằng Hy hít một hơi dài, toan đưa môi hô hấp nhân tạo cho Giai Băng, thì tiếng học nước của người suýt tử nạn vang lên cùng dòng nước đầy bọt bèo túa thẳng vào mặt anh không thương tiếc.
Một làn gió lạnh tạt qua, cuốn theo lá và bụi mịt mù. Lần đầu tiên trong đời, Đằng Hy ngửi thấy mùi thơm méo mó trong miệng của một người con gái mà không cần phải hôn môi. Rất chất và thiết thực!
Ngậm ngùi mặc niệm 1 lát, Đằng Hy bế thốc Giai Băng lên, trở lại xe rồi ra khỏi biệt thự, về căn hộ.
Buổi viếng thăm coi như tạm hoãn vô thời hạn.
-Sao rồi?_Nhấp một ngụm rượu vang, Đằng Hy rời mắt khỏi cảnh đêm lấp lánh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đậm nét thù hận nhìn xoáy lên đám người đang cúi thấp đầu sau lưng.
-Chuyện này..._Một tên gan dạ nhất trong đám người lên tiếng do dự_...thuộc hạ vẫn đang cho người cật lực tìm. Cậu chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra “ổ cún” cần giết ấy!