Chap 36: Dụng quyền-p2
Giờ hoàng đạo được “chờ đợi” nhất cuối cùng cũng nhích cái thân béo ục ịch trôi đến, mang theo một đống căng thẳng đổ dồn lên thần kinh con nhà người ta, không ngoại trừ kẻ đang bị dư âm của cơn sốt dày vò, Giai Nhân Kì-Hạ Giai Băng.
Đảo mắt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên tờ đề 3, 4 lượt, Giai Băng phũ phàng rút ra một kết luận chung hết sức khốn cùng: 99% trượt thẳng chân khỏi cổng đại học, 1% may mắn trúng tuyển nếu người chấm thi ghép nhầm phách.
Câu 1: Chưa làm qua thì phải?
Câu 2: Mình có làm qua nhưng giải thế nào đây ta?
Câu 3: Trúng tủ nhé! Cơ mà bắt đầu từ bước nào nhỉ?
Câu 4: Đằng Dạ tồi không có dạy cho mình!!
Câu 5: Mình biết đáp án mà...biết mà, còn cách giải lại không nhớ! Tức chết!
Câu 6, 7, 8, 9...: Chắc rất khó, tạm bỏ qua làm câu dễ.
Câu 10: Giết chết mình đi!
Tóm lại, tờ đề này hoàn toàn không phù hợp cho những người “trong sáng”, đầu óc đơn giản như Giai Băng, nên cô chẳng mảy may có ấn tượng, mà không có ấn tượng thì sao biết mà giải, mà không biết thì...trượt là cái chắc.
Thở một cái dài thượt thương tiếc cho tương lai tăm tối, Giai Băng tự nhủ bản thân phải tập trung suy nghĩ, quay về câu 1 giải bài, khó cũng không được nản bước.
Nhưng, cơn đau đầu đang bủa vây thực sự khiến Giai Băng mệt mỏi, cô chỉ muốn ngay lập tức tựa đầu vào bàn, nhắm mắt lại đánh một giấc no say cho đến chết mới thôi. Giờ vác xác đến tận nơi này rồi, lùi bước chẳng phải trưng cái hèn hạ, nhục nhã và ngu ngốc cho Đằng Dạ xem sao?
Nghĩ vậy, Giai Băng quyết tâm nghiền ngẫm làm bài, thi thoảng lại cắn cắn đầu bút.
-Giai Băng!_Một luồng âm thanh lạnh toát, mạnh mẽ tràn vào màng nhĩ của Giai Băng, khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó theo một phản xạ vô cùng đặc biệt và nhanh nhạy, trong lòng xuẩn ngốc lại dâng lên một tia hy vọng rằng...anh ta sẽ nể tình vợ chồng mà dùng ám hiệu nhắc bài giúp cô.
-..._Giai Băng ngoan ngoãn im lặng, mắt mở to thống khiết chờ đợi.
-Không được gặm đầu bút!_Không thèm đưa mắt nhìn Giai Băng, Đằng Dạ vừa “nghịch” vi tính vừa nói, khóe môi cong nhẹ_Nếu muốn gặm, tôi sẽ mua xương gà cho em gặm.
Xương gà? Anh ta nghĩ cô là đồng loại của Jope sao?
Trợn tròn mắt nhìn Đằng Dạ, Giai Băng nắm chặt cây bút bi trong tay, toan phóng bút ám sát kẻ nào đó thì chợt nhận ra rằng, bản thân mình giờ như tảng thịt mỡ nằm giữa một bầy sói, vô tội nhận được vô vàn ánh nhìn ưu ái từ chúng.
Để danh hiệu Giai Nhân Kì lẫy lừng không bị vấy bẩn, Giai Băng đành trầm mặc nở nụ cười tươi rói quật ngã bao con tim người rồi cúi đầu, chẳng thèm nhe răng cắn bút thêm một lần nào nữa.
Qua thêm vài chục phút, một nữ sinh khá xinh xắn mang số báo danh 57 đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đủng đỉnh bước chân lên bàn giáo viên-nơi Đằng Dạ đang thản nhiên ngồi chơi xơi nước. Ngoài mặt, cô ta nhỏ nhẹ mở miệng xin thêm giấy để làm bài, nhưng khi đạt được mục đích lại đứng lì mặt ở nơi đó rất lâu, đến mức kẻ đang hăng say làm bài như Giai Băng cũng nhận ra được có điều gì không ổn, tò mò ngẩng đầu lên xem.
Hai cái người trên kia từ chỗ nhìn nhau chuyển sang nói chuyện, đúng hơn là cô nàng đó đang nói còn Đằng Dạ thì căng tai nghe, tuy mắt vẫn nhìn màn hình laptop nhưng khóe môi dường như bị câu chuyện cô ta khơi mào làm cho biến hóa, cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Thời gian nhích dài, cô nàng kia vẫn trồng cây si ở chỗ Đằng Dạ. Mọi người xung quanh có lẽ đã tò mò đến cực điểm, tất cả đều dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên họ, thi thoảng lại lia mắt về chỗ Giai Băng dò xét biểu hiện bình thản đến khó tin của cô.
Mà hình như, họ đang nhìn nhầm rồi thì phải. Nhân vật chính bị chồng xỏ mũi sau vài phút thất thần liền mang mặt lạnh, khóe môi như nụ hoa nở một nụ cười tươi như nắng sớm, cứ như thể, mọi chuyện trước mắt là điều cô muốn...là ý nguyện bấy lâu trong lòng cô vậy. .
Đáp trả, khóe môi của Đằng Dạ cũng cong lên ngày càng sâu, tựa như được trạm chỗ nhiều lần đến mức tinh xảo.
Từng có đầu võ đấu mồm đấu thơ đấu văn, nhưng đấu nụ cười thì có lẽ...đây là lần đầu tiên người ta được chứng kiến tận mắt. Tuy nụ cười bên nào cũng rạng rỡ nhưng thắng thua lại phân định ở sự giả tạo ân ẩn bên trong.
Vì Đằng Dạ hài lòng thực sự với biểu hiện của Giai Băng nên nụ cười của anh hoàn toàn phát sinh từ tự đáy lòng, còn nụ cười của Giai Băng, nó được rèn giũa thành một thứ dụng cụ không hơn không kém để che đậy đi bản chất thật bên trong của chính cô, vì thế, sự giả tạo luôn hiện hữu cạnh nó.
Mà, nếu đã là giả tạo, thì sẽ không bao giờ duy trì được lâu.
-Chồng à! Vợ đói!_Không cam lòng mà nhận thất bại, Giai Băng quyết định trưng phô cho mọi người thấy vai vế, vị thế thực sự của mình ở trong Đằng gia. Cô lấy cao giọng ngon ngọt, nụ cười đậm nét hơn phụ họa.
-Vậy em muốn ăn gì?_Đằng Dạ rất có đạo đức không vạch trần bộ mặt thật của Giai Băng, tận tâm đáp lại.
-Em muốn uống sữa...nhưng phải là sữa bò tươi!_”Anh phải đi một quãng đường khá dài đấy, chồng yêu!”
-Sẽ đau bụng đấy! Không nên...để anh đi mua sữa bò đóng bao không đường cho em. Dù sao...uống hóa chất cũng đỡ chết sớm hơn uống nước chưa chín đầy vi khuẩn, phải không?_Rời người khỏi chỗ, Đằng Dạ trước khi ra cửa ném lại một câu hỏi tu từ cho Giai Băng.
Được rồi...Giai Băng thừa nhận...mình là một người vợ hiền lành...đến mức không thèm đánh trả một con cún! A!!!!!!
P/s: Phew!! Bù hôm qua nà!!!