Chương 39: yêu hay không yêu-p5
-Ừ! Có liên quan rất lớn là đằng khác!_Yêu chiều vuốt ve những lọm tóc suôn mượt của Tử Di, Tử Thần mỉm cười nhẹ, bên trong ẩn ẩn chút mưu mô gian mãnh. Đôi mắt đen sâu của anh không ngừng bắn về phía Giai Băng đang mệt rũ người dựa lưng trên thành ghế ở phía xa.
-Tử Thần! Tin em giết anh nếu anh còn vòng vo tam quốc nữa không hả?_Bực bội vì có người cố tình làm bí bí ẩn ẩn, khơi dậy biết bao hứng khởi tò mò của mình mà vẫn cứ úp mở, Tử Di không nhịn được nghiến răng đe dọa, đôi mắt ươn ướt mở to trừng lớn, hai tay cũng đã sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị bóp cổ giết người.
-Cô gái đó là Hạ Gia Băng, thánh thê của Đằng Dạ!_Tử Thần nhàn nhã tiết lộ thông tin, cũng chẳng làm ra vẻ bí mật mà nhỏ giọng. Hiện tại anh đang rất chán, cũng muốn thử biết xem đám cảnh sát này sẽ làm gì khi biết rõ thân phận của người họ đang bắt giữ kia. Một bên là Đằng gia, một bên là Lăng gia, có vẻ hơi khó xử nhưng lại rất có sức hấp dẫn, ít nhất là trong những lúc chờ đợi như thế này.
Đúng như dự đoạn, đám cảnh sát bắt đầu to nhỏ với nhau, bộ dạng khó nhọc như khỉ ăn phải ớt. Thái độ và cách cư xử lỗ mãn với Giai Băng cũng quay ngoắt 180 độ, chuyển hẳn sang phục tùng, kính cẩn.
Quả là con người, rất biết thức thời. Nhìn cách thích ứng với hoàn cảnh của họ, Tử Thần không khỏi cười lạnh. Nếu không phải cái tên Đằng Dạ đáng chết kia bắt chẹt anh, có lẽ, anh cũng không dùng đến kế sách hèn hạ này dụ hắn đến.
-Thánh thế? Cô ta chính là Giai Nhân Kỳ nổi tiếng của P&P mấy năm gần đây sao?_Dường như không ngăn nổi sự kinh ngạc, Tử Di thiếu điều hét lên, đôi đồng tử thoảng hiện nét hâm mộ.
Tuy hai năm nay bị gia đình tách khỏi Tử Thần, “ném” hẳn sang Anh sinh sống, nhưng mọi chuyện ở đây cô đều được Kỳ Như bồi bổ kĩ lưỡng. Trong những câu chuyện của hai người, đề tài về cô nàng này rất nhiều, đa số đều ca ngợi, phần còn lại vì ganh ghét mà chê bai. Nhưng, cô không ngờ, một cô nàng được mệnh danh là thục nữ thời xưa, cô con dâu lí tưởng trong lòng mọi người lại làm cái chuyện...không trong sáng thế kia. Thực khiến người ta...cảm thấy thú vị. Cô bắt đầu cảm thấy thinh thích người này rồi, bỏ qua “mối thù” tuột quần chồng cô đi, thì có thể xây dựng một tình bạn tốt, hoho.
-Cười gì vậy?_Đang trầm tư, Tử Thần bỗng bị nụ cười nhăn nhở của người bên cạnh làm cho giật mình, anh không tự chủ được rùng mình một cái, cẩn thận suy xét khuôn mặt tràn đầy mưu mô của Tử Di.
-Không! Không có gì!_Xua tay loạn xạ, Tử Di tiếp tục duy trì nụ cười lạnh lòng người cũ, tiếp tục quay lại vấn đề chính_Được rồi! Cô ta là Thánh thế thì sao? Đừng nói anh dùng cô ta dụ Đằng Dạ đẹp trai kia tới nhé!
Vừa nói ra những lời này, đôi mắt hám trai của Tử Di lóe sáng như đèn pha ô tô, nụ cười khoét rộng đến tận mang tai, đâu đầu trên khuôn mặt đều ẩn chứa sự kì vọng ngút ngàn.
-Ừ!_Tử Thần nắm chặt tay thành quyền, cố ngăn chặn ý muốn móc hẳn hai mắt của Tử Di ra, để cái bộ dạng hám trai xấu xa kia không thể tái diễn thêm lần nữa_Nhân tiện muốn làm thêm một trắc nghiệm nho nhỏ.
-Trắc nghiệm gì?
-Em thử đoán xem, nếu chuyện Đằng thiếu phu nhân “sàm sỡ” Lăng thiếu gia là anh được đồn ra ngoài, ai sẽ là người thiệt thòi lớn nhất?_Đưa tay xoa xoa cái cằm nhẵn râu của mình, Tử Thần trầm tư nói.
-Nói về thiệt hại, Đằng gia cũng dính, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao thì người ta cũng sẽ chẳng dám dị nghị gì, gia tộc này quá khủng bố. Tuy nhiên, về phần Hạ Gia Băng kia, có lẽ, cuộc đời cô ta sẽ gặp một chút phiền toái không lớn lắm, chỉ đủ để cô ta không thể ngốc đầu lên được.
-Giỏi lắm!_Nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy, Tử Thần đưa tay mân mê những sợ tóc của Tử Di, điệu bộ an nhàn đến cực điểm_Vì thế, anh muốn nhân đây bàn một chút về chuyện hợp tác. Nếu Đằng Dạ chịu chấp nhận để cứu Giai Băng kia, chúng ta nên gọi cô ta là Chính thê.
-Anh nghĩ, Đằng Dạ có tình cảm với Giai Băng?_Tử Di nhíu mày thắc mắc, cô hoàn toàn không vui nha, trai đẹp không yêu cô, hix.
-Không biết! Thế nên mới làm một chút thử nghiệm.
-Em thì nghĩ không cần. Cái tên Đằng Dạ kia nếu thích Hạ Giai Băng thì để cô ta lại làm chính thế đi, sao lại biến cô ta thành Thánh thê cơ chứ, như vậy chẳng phải anh ta tự giết chết người mình yêu sao? Kết cục của các Thánh thê sau khi sinh con rất thảm, bộ anh ta không biết cái “truyền thống” chết người đó à? Hay anh ta nghĩ có thể đương đầu với bọn người luôn nấp trong bóng tối chờ thời cơ kia chứ?
-Nhỏ giọng Tử Di! Hạ Giai Băng đang đứng dậy, có lẽ cô ta muốn nói chuyện.
Phát hiện phía xa có động tĩnh, Tử Thần nho nhã nhưng không chậm chạp quay sang bịt cái loa phát thanh ngàn dặm của vợ, ra hiệu im lặng rồi đưa mắt về lại màn hình Iphone thân yêu, vờ chăm chú.
Trước hàng loạt hành động ấy, Tử Di chỉ bĩu môi khinh bỉ rồi chú tâm thâu hết toàn bộ cử động của Giai Băng, có chút ngẫm ngợi.
Bước chân càng lúc càng tiến đến gần đối tượng tiếp cận, Giai Băng lựa chọn chỗ đứng thích hợp rồi ngừng lại, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống.
Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt ngập tràn ý cười của Tử Di, lòng dạ có chút giật mình nhưng rồi cũng tan đi, để sự bình tĩnh tiếp tục chế ngự.
Muốn thẳng địch, tất nhiên phải thể hiện mình có khả năng và không hề thua kém người ta. Thế nên, Giai Băng theo đó cũng nở nụ cười chết người hoàn hảo của mình, im lặng không nói.
Thấy địch cười với mình, Tử Di hết sức hốt hoảng, hấp tấp một hồi quyết định giữ nguyên thế trận, tiếp tục cười, nụ cười rạng rỡ hơn trước.
Không hề tỏ ra yếu thế, Giai Băng đổi phương thức tác chiến, cười ngây thơ vô số tội.
Người nào đó không phục chuyện nụ cười thích thú.
Ai đó phối hợp cười xảo trá.
Người nào đó hơi bĩu môi rồi cười câu dẫn.
Ai đó ma mãnh cười dê.
...
Đang chăm chú xem xét thị trường cổ phiếu đến nhập tâm, Tử Thần vẫn cảm thấy có vài luồng khí lạnh ào ạt phong tỏa lấy da thịt mình. Người anh vô chủ nổi một đống da gà da vịt phản ứng lại.
Nhận ra có gì đó không ổn, Tử Thần rời mắt khỏi màn hình Iphone, quay sang bên nhìn vợ.
Đập vào mắt anh giờ đây, không phải là Hàn Tử Di đáng khinh với nụ cười ngọt đấm trúng tâm lí đàn ông nữa, mà là một Hàn Tử Di chật vật với nụ cười cứng ngắc như sắp phát khóc, đáng giận nhất, đôi mắt cô không thèm nhìn về phía anh mà bắn sang hướng khác.
Nương theo ánh nhìn của Tử Di, Tử Thần được chúa trời đặc cách cho chiêm ngưỡng một nụ cười méo mó khó coi nở rộng của một giai nhân khác-Hạ Giai Băng.
Thoáng chốc, Tử Thần có cảm giác như Giai Băng đang nhìn anh cầu cứu, đôi mắt ngân ngấn nước lay động lòng người chăm chăm dán lên người anh.
Khoé môi Tử Thần giật giật, anh nhìn thẳng vào đôi mắt như sao phía đối diện, cố giải nghĩa hàm ý sâu xa bên trong.
Vô tình như hữu ý, một màn “liếc mắt đưa tình” trắng trợn được hiện lên hết sức sinh động và kịch tính trong mắt lẫn đầu óc đen tối của đám người chứng kiến, khơi dậy những tràng xì xào náo nhiệt.
Bỗng, một bàn tay to khoé bao trùm lấy toàn bộ tầm nhìn của Giai Băng, làm khuôn mặt đẹp trai của Tử Thần ngay lập tức biến thành một màu đen tăm tối.
Bàn tay kia áp làn da ấm nóng vào da thịt quanh vùng mắt của Giai Băng, lực đạo mạnh mẽ đẩy cô ra phía sau.
Loạng choạng chưa đầy 2 bước, Giai Băng bị sự dồn ép đột ngột bắt buộc ngã vào lòng ngực của ai đó, hai tay phản xạ cố tách bàn tay kia khỏi tầm mắt mình, khoé môi sái cứng quên hết mọi đau đớn được ai đó đẩy lên ngậm lại, chỉ dữ dằn rên khe khẽ.
-Tránh ra chỗ khác!_Một thanh âm lạnh lẽo như ướp phải băng vang lên trên đỉnh đầu Giai Băng, mang áp lực chết người.
Mọi kháng cự của Giai Băng lập tức trì hoãn. Ý thức về giọng nói quen thuộc kia như giáng một đòn sét lên người cô, khiến cô vinh quang hóa thạch tại chỗ.
-Sao tôi phải tránh?_Thanh âm trầm ổn từ phía đối diện chầm chậm hiện hữu, dù không nhìn biểu hiện của chủ thể, nhưng Giai Băng vẫn phần nào đoán được anh ta đáng nhướn mày, ngạo nghễ cong khoé môi cười nhàn nhạt.
-Ra ngoài với bộ dạng đó không tự ti sao?_Không thèm trả lời vào chủ đề chính, người mới đến quét mắt một lượt đánh giá bề ngoài của Tử Thần, cười lạnh.
-Ồ! Có gì không ổn?_Làm ra vẻ kinh ngạc, Tử Thần tích cực thu thập ý kiến, mắt khẽ đảo nhìn đám người xung quanh. Khi nhận được sự lắc đầu ý bảo không có gì hay những hình ảnh những ngón cái béo tròn vểnh lên cao khen ngợi của đám người, anh hài lòng đưa mắt nhìn đôi mắt thẳm sâu của đối phương, nhún vai_Tôi lại thấy mình quá yêu nghiệt.
-Tiếc là tôi không nhận ra_Người kia lắc đầu một cái đầy tiếc nuối_Nhìn cậu, tôi chỉ thấy một nổi sỉ nhục cho giới đàn ông chúng tôi thôi. Thế nên, tránh sang chỗ khác, mắt thẩm mĩ của vợ tôi rất tốt, tôi không muốn nó bị tổn hại.
-Nói theo cách Đằng thiếu gia đây, trên thế giới này, chắc chỉ có ngài làm rạng rỡ giới đàn ông.
-Tôi không ngại cho cậu một lời khen về nhận định đúng đắn kia đâu. Giờ thì tránh ra!_Bảo người ta tránh ra, nhưng Đằng Dạ lại xoay người đưa vợ hướng ra phía cửa.
-Đằng thiếu gia, vợ anh “quấy rối” tôi!_Thanh âm không to, không nhỏ, không đàn áp, không ép buộc nhưng lại mang một sức sát thương khủng bố đả thương lòng người.
Như kế hoạch, bước chân Đằng Dạ dừng hẳn lại, nhưng anh không quay đầu.
P/s: Không bít Đằng Dạ sẽ xử trí thế nò nhỉ?