Chương 59: Chúng Ta Có Quen Sao?
Những cơn mưa rào vẫn không ngừng rơi khắp thành phố khiến sự buồn bã ẩn hiện trên nét mặt mọi người, cái buồn chen vào sự tấp nập của cuộc sống. Chiếc xe Porsche 356A dừng trước cổng nhà hàng cao cấp Hoàng Yến, một người đàn ông trung tuổi với sự cao ngạo lạnh lùng bước xuống xe trong bộ vest lịch lãng cùng một cùng một cô gái trong với bộ dạ hội đen tôn lên nét đẹp của cô gái.
Người phục vụ nhà hàng bước đến, cúi chào:- Chào ông Trần! Mời ông và cô đây lên tẩng 7 phòng vip 1 chủ tịch chúng tôi đã sắp xếp.
Cười sảng khoái:- Được! Chủ tịch các người vẫn chu đáo như thế!
- Mời ông và cô.- Lịch thiệp mời.
Theo sau ông là hai vệ sĩ bước vào nhưng bảo an chặn ngay tại cửa.- Các anh không được vào đó là quy tắc.
- Tránh ra!
Ông Trần quay lại nhìn người bảo an với ánh mắt khó hiểu.- Quy tắc?
- Đó là quy tắc của nhà hàng mong ông tuân thủ!- Đáp lại ánh mắt của ông Trần bằng sự lạnh lùng nghiêm túc.
- Ha ha! Được! Phải tuân theo quy tắc chứ.
- Ở đâu ra cái quy tắc không cho vệ sĩ vào?- Moon nhìn người bảo an với cái nhìn chán ghét.
- Thôi nào cháu gái! Chúng ta phải tuân theo quy tắc. Còn nhiều điều thú vị bên trong.- Ánh mắt an ủi nhìn Moon sau ra hiệu ánh mắt cho vệ sĩ và bước vào.
Tiến vào cửa chính của nhà hàng phải trải qua máy kiển tra kim loại và vũ khí nguy hiểm. Khi kiểm tra xong cả hai thuận lợi lên tầng 7 theo sự hướng dẫn của người phục vụ. Bước vào một căn phòng với sự trang trí khá nhẹ nhàng nhưng toát lên sự sang trọng. Với cửa sổ kính lớn có thể ngắm nhìn thành phố về đêm, bản ăn lớn. Tuy là nhà hàng nhưng lại thiết kế là một phòng tổng thống. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng. Trên bàn lớn là ba bình hoa tỉ muội được cắm rất đẹp mắt.
Khi lướt nhìn những bông hoa tỉ muội khiến ông Trần sững lại nhìn, tham lam ngửi mùi hương của nó. Những kí ức được giấu kín lại ùa về.
“ Trên ngọn đồi với những thảm cỏ xanh lung lay trước gió. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng. Trên bàn lớn là ba bình hoa tỉ muội được cắm rất đẹp mắt.
Khi lướt nhìn những bông hoa tỉ muội khiến ông Trần sững lại nhìn, tham lam ngửi mùi hương của nó. Những kí ức được giấu kín lại ùa về.
“ Trên ngọn đồi với những thảm cỏ xanh lung lay trước gió, một đôi trai gái ngồi tựa đầu vào vai nhau nhìn cánh đồng hoa tỉ muội trước mắt với những bông hoa bé nhỏ mang trong mình màu trắng tinh khôi đang đung đưa trước gió mang hương thơm dịu nhẹ bay khắp ngọn đồi. Cô gái ngửng lên nhìn chàng trai cười ấm áp như gió mùa thu.
- Anh có biết vì sao hoa tỉ muội có sức sống mãnh liệt không?
- Anh không biết!- Khẽ vuốt mái tóc cô gái cười hiền.
- Vì nó trải qua nắng mưa bão dông và hơn cả là cho dù trong mảnh đất cằn cỗi nó vẫn sống mãnh liệt, vẫn đẹp và tỏa hương thơm dịu dàng.
- Nó đẹp như tên của nó vậy!- Chàng trai khẽ đặt nụ hôn lên trán cô gái.- Anh mong em sẽ kiên cường như hoa tỉ muội.
- Em nhất định sẽ thế!- Nở nụ cười như thiên thần dưới ánh nắng chiều.
- Đúng là cô gái ngốc! Anh sẽ luôn bên em bảo vệ cho em để em không bao giờ phải trải qua dông bão như loài hoa tỉ muội đâu.
- Em không ngốc! Em muốn sau này có một vườn trồng toàn hoa tỉ muội, khi nhìn thấy nó bao muộn phiền trong em tan biến khi hương thơm loài hoa này lan tỏa.- Tựa đầu lên vai chàng trai.
- Anh hứa sau này sẽ cho chúng ta một ngôi nhà xung quanh toàn là loài hoa mà em thích. Chịu không?- Cố nhẹ trán cô gái.
- Anh nhớ đó!- Mỉn cười ấm áp.
- Anh hứa!- Khẽ ôm cô gái vào lòng.
Dưới ánh nắng chiều trên ngọn đồi loài hoa tỉ muội đã chứng kiến tình yêu đẹp đẽ của đôi trẻ. Lời hứa được loài hoa này lưu giữ mãi.”
- Bác!- Moon thấy ông Trần không lên tiếng thì gọi.
Khẽ nhìn Moon, nhìn bình hoa tỉ muội:- Tại sao một nhà hàng sang trọng bậc nhất lại có loài hoa này?
- Vì con gái ông Hoàng thích loài hoa này!
- Thích loài hoa này?- Nhìn Moon như muốn xác minh lại lời nói.
- Vâng!
- Mời hai vị người một lát chủ tịch sẽ lên.- Vài người phục vụ nữ kéo ghế, rót nước.
- Ta cứ nghĩ là ông ta sẽ ngồi tại phòng rồi chứ.- Bình thản ngồi xuống.
- Xin chờ ít phút chủ tịch sẽ xuống.- Người Phục vụ tuổi hơi cao lên tiếng.
- Cháu đang mong chờ một người cha đau lòng thế nào khi mất con.- Môi khẽ nhếch lên thành đường cong tàn nhẫn.
Kẹt… kẹt.
Cửa phòng được mở ra, bước vào là một người đàn với khuôn mặt lạnh lùng sau là một vệ sĩ.
Đôi mắt Moon khẽ dao động nhưng rồi lại trở về sự cao ngạo nhìn Sky.- Lâu không gặp!
Câu hỏi của Moon làm Sky thoáng bất ngờ nhưng rồi lạnh lùng tiến vào.
- Chào ông bạn! Lâu rồi mới gặp lại!- Vẫn ngồi nở nụ cười nồng nhiệt nhìn người bạn lâu năm.
Không đáp lại câu hỏi của ông Trần mà chỉ bình thản bước đến bàn ăn ngồi xuống. Sky cũng ngồi ghế kế bên ông Hoàng nhìn ông Trần.- Chúng ta bắt đầu bàn về hợp đồng đồng.
- Sao phải gấp thế? Bạn lâu năm không gặp hay hai ông bạn già chúng ta ôn lại kỉ niệm cũ. Hình như hai bạn trẻ cũng quen nhau coi như là duyên.- Vẫn nụ cười tươi hiền từ.
- Có gì cần ôn chứ ông bạn?- ông Hoàng nở nụ cười bí hiểm, đôi mắt nhìn thẳng vào ông Trần như muốn vạch trần bộ mặt ông ta.
- Ông có hài lòng với món quà tôi tặng ông chứ ông bạn?
- Cảm ơn mói quà của ông! Tôi nhận quà rồi thì cũng phải có quà trả lễ chứ?- Ra ám hiệu cho Sky.
Sky bưng một hộp sắt được khóa kĩ lưỡng đặt trước mặt ông Trần, đem chìa khóa đặt trên mặt hộp bước trở về chỗ ngồi cũ.
- Tôi nghĩ ông cũng vui vì món quà tôi tậng ông!- Cười bí hiểm.
- Tất nhiên sẽ rất vui mừng về món quà của ông.- Vui mừng nhận chiếc hộp nhưng bàn tay cầm hộp xiết chặt.
Không khí trở nên u ám khi hai ánh mắt của hai người đàn ông nhìn nhau. Moon thấy thế mỉn cười lên tiếng:
- Không biết con gái của chủ tịch đã khỏe chưa? Cháu nghe được tin tức cô ấy bị thương.
- Cảm ơn cô đã quan tâm tiểu thư nhà chúng tôi. Cô ấy đã khoe lại rồi!- Đôi mát lạnh lùng nhìn Moon.
- Ồ thế thì tốt quá! Tôi cứ nghĩ cô ấy khó qua. Thật là may!- Thở nhẹ như chút được nỗi lo trong lòng.
- Chắc bác lo cho con gái mình lắm?- Mỉn cười nhìn về phía ông Hoàng.
- Tôi chỉ cảm thấy tội nghiệp cho một cô gái không biết đâu là đúng là sai. Chứ con gái tôi chưa bao giờ khiến tôi lo lắng cả. Tôi luôn tin tưởng con gái mình!-ánh nhìn thấu hiểu.- Nhân đây cũng tặng cho cháu một món quà làm kỉ niệm lần gặp nhau này!
Sky nhận hộp quà được bọc đẹp và kĩ lưỡng từ tay người phục vụ đưa cho Moon cười:
- Món quà nhỏ của chúng tôi mong cô hài lòng về nó.
- Rất cảm ơn bác đã chuẩn bị quà cho cháu.- Nhận lấy hộp quà mỉn cười nhẹ.
- Không có gì! Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?- Nhìn về phía ông Trần.
- Tất nhiên rồi!
- Hợp đồng!- Quay sang Sky.
Sky đặt hợp đồng lên bàn trước mặt ông Trần và chủ tịch Hoàng.- Mời ông xem những điều khoản trong hợp đồng.
- Nếu ông đồng đồng ý những điều khoản chúng ta bắt đầu kí.- Khuôn mặt hiện lên sự nghiêm túc.
Ông Trần cố đánh giá khuôn mặt ông Hoàng có sự biến hóa nhưng hoàn toàn chỉ là sự lạnh lùng nghiêm túc. Như chưa từng xảy ra bất cứ điều đau buồn nào khiến ông Trần phải âm thầm khen ngợi khả năng lãnh đạo.Lướt trên hợp đồng càng khiến ông ngỡ ngàng khi mọi điều khoản đều rất công bằng cho cả hai công ty.
- Không hổ là chủ tịch một tập đoàn lớn, giờ tôi mới hiểu lý do bản thân luôn thua.
- Cảm ơn về lời nói!- Vẫn bình thản thưởng thức ly rượu vang trên tay.
- Tôi đồng ý ! Mong lần này sẽ hợp tác vui vẻ.- Đặt bút ký, mỉn cười.
- Hợp tác vui vẻ!- Đứng lên nở nụ cười lịch sự.
Hai người đàn ông đứng lên bắt tay nhau nở nụ cười khách sáo nhưng cái bắt tay không bình thường chút nào. Cả hai cùng xiết chặt cái bắt tay như muốn nghiền nát dối phương.
Sầm.
Cửa được mở ra đột ngột, một cô gái với khuôn mặt nhẹ nhàn toát lên vẻ thanh thoát với mái tóc ngang vai tiến vào đầy sự tức giận.
- Tiểu thư cô không được vào!- Nữ phục vụ vội vã chạy sau cô gái.
Ông Hoàng bình tĩnh nhìn cô gái tiến vào còn Sky thì ngỡ ngàng.
Cô gái bước vào ánh mắt nhìn thẳng về phía Moon nở nụ cười mỉa mai.
- Lại gặp nhau rồi!
Moon tránh ánh nhìn như muốn nhìn thấu tâm can của mình: - Chúng ta có quen sao?
(P/s: lâu rồi mình mới trở lại.Chắc mọi người quên cả cốt truyện rồi! Không sao! Chúng ta có Thể đọc lại mà. Mong m.n luôn ủng hộ mình. Mong m.n ủng hộ truyện mới đã hoàn thành của mình nhưng chưa đăng hết Sợi Tơ Duyên Đã Đứt chia sẻ giúp mình nhé!)