thì mũi dao khác đang lao tới lần này là liền ba mũi dao chứ không phải một nữa, chúng đang tiến về phía cô với tốc độ rất nhanh. Nhanh như cắt cô ngả người ra sau tránh cả ba mũi dao. Những cử động mạnh để tránh mũi dao khiến vết thương trên mạn sườn phải của cô đau nhói và bắt đầu rỉ máu. Nhưng dường như người phóng dao rất hận cô chính vì thế mà mũi dao vẫn được phóng ra. Cô quyết định không né nữa mà đối diện với mũi dao. Một mũi dao nữa đang lao tới rất nhanh.
Vèo... vèo.
Mũi dao đang lao tới phía cô rất nhanh, một nụ cười nửa miệng tàn độc.
“Mày chết đi!”
Phập.
Tiếng da thịt kêu nghe thật ghê rợn, dòng máu đỏ tươi đang chảy, mùi tanh nồng của máu phả vào mũi khiến cô khó chịu. Con dao đã được cô dùng các ngón tay kẹp lại giờ nó đang nằm yên vị ở giữa ngón tay trỏ và ngón tay giữa, do mũi dao lao nhanh nên nó đã gây ra một vết thương khá dài trên ngón tay giữa của cô. Cầm lại mũi dao và phi ngược trở lại phía lùm cây cách đó không xa.
- Ra đi.- Cô giọng lạnh lùng.
Phập.
Mũi dao lao về phía lùm cây xuyên thẳng qua lùm cây đó và cắm thẳng vào một thân câu.
- Khá lắm.- Giọng khinh thường.
Một người con gái từ trong lùm cây bước ra với nụ cười trên môi.
- Là cô?- Cô.
- Mày không ngờ à? Là tao! Phan Thùy Nhung.- Nhung.
- ...- Im lặng.
Đôi mắt sâu hút lạnh giá nhìn Nhung một lượt khiến cho Nhung có chút run sợ.
- Mày không phải nhìn tao với ánh mắt đó.- Nhung.
- Muốn trả thù?- Cô.
- Đúng! Có thù thì phải trả thôi. Và mày cũng giám cướp anh Quân từ tay tao.- Nhung.
- Cướp?- Cô.
- Đúng! Vì mày.- Nhung.
- Tại sao?- Cô.
- Nếu mày không xuất hiện thì anh ấy đã là của tao rồi.- Nhung.
- Hoang tưởng.- Cô.
- Mày im đi. Hôm nay mày phải chết.- Nhung.
- Làm được?- Cô.
- Sao không chứ? Chúng mày đây ra hết đây.- Nhung hét lên.
Từ các thân cây gần đó lần lượt từ cô gái bước ra trên tay cầm dao và thanh típ dài, tất cả hai mươi người nhìn cô với con mắt chế diễu.
Máu trên tay cô vẫn chảy, vết thương bên mạn sườn càng rỉ máu, máu thấm đẫm qua băng và thấm lên cả chiếc áo trắng đồng phục của cô, đau nhói, cơ thể cô như không có xương vậy. Lúc này cô rất muốn gục xuống nền cỏ xanh mướt kia nhưng lý trí không cho phép cô làm điều đó. Cô vẫn chịu đựng cơn đau ê ẩm.
- Sao mày hãi rồi à?- Nhung giọng mỉa mai.
- Cô ta sợ rời chị Nhung ơi! Nhìn mặt cô ta trắng bệch ra kìa.- Một cô gái lên tiếng.
- Để xem mày còn giám tát tao nữa không?- Nhung.
Tiếp đó là những tiếng cười đầy ghê rợn của những con người kia.Cô quét đôi mắt lạnh giá nhìn Nhung và các cô gái. Tiếng cười im bặt mà thay vào đó là không khí lạnh giá tột độ.
- Đáng thôi.- Cô.
- Mày... mày! Chúng mày xông lên đánh nó cho tao.- Nhung hét lên đầy tức giận.
Khi nghe hiệu lệnh tất cả hai mươi cô gái tiến tới chỗ cô với ánh mắt đầy khinh bỉ. Nhung nở một nụ cười ma quái.
“Mày phải chết”
Nhanh chóng cô rút từ trong chiếc vòng bông tuyết một chiếc kim, vòng qua hai mươi cô gái đang tiến về phía mình với vận tốc của gió. Lần lượt các cô gái ngã xuống nền cỏ xanh mướt mà không một tiếng động. Nhung mất hẳn nụ cười chuyển dần sang ngạc nhiên sau đó là sợ hãi. Cô dừng lại tại vị trí cũ cũng là lúc cô không còn chịu được nữa mà khuỵ xuống nền cỏ xanh êm dịu kia. Chiếc áo đồng phục thấm đẫm màu đỏ của máu, vết thương đau ê ẩm, mùi máu tanh nồng sộc vào mũi khiến cô càng đau và khó chịu hơn. Nhung nhìn thấy cô trong tình trạng đó thì vui mừng rút con dao ra và nhằm hướng cô mà phi. Mũi dao lao nhanh về phía cô sắc nhọn. Trong giây phút nguy hiểm đó cô không còn sức lực để tránh nữa mà cô dùng sức mình