Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 79: Chương 79: Hi Vọng Mong Manh.




Chương 57: Hi vọng mong manh.

Bóng đêm phủ lên hai bóng hình, gió lạnh thổi làm làm những chiếc lá khô kêu sào sạc . Trên con đường vắng lặng người chỉ có bóng đêm và gió theo bóng họ. Moon lầm lũi bước theo Duy ra khỏi nhà kho một quãng dài mà không ai nói một câu nào. Trong lòng Moon rất khó chịu lên tiếng:

- Nè! Chúng ta là đang đi đâu thế?

-...- Duy vẫn bước bỏ qua câu nói của Moon.

- Không về nhà sao?- Moon kiên trì hỏi.

-...- Vẫn bước đi ung dung trên vỉa hè.

- Nè! Bực rồi nha! Chúng ta đang đi đâu?- Moon tiến về phía trước chặn đường Duy.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn Moon. - Tại sao có vật đó?

- Vật gì?- Moon khó hiểu nhìn Duy.

- Tôi hỏi cô tại sao cô có chiếc vòng đó? Là của ai? Nói mau!- Duy tiến lên lạnh lùng nhìn Moon.

- Cái đó là của tôi!- Moon sợ hãi lùi về phía sau.

- Không phải! Nói! Cô lấy nó ở đâu?- Duy vẫn tiếp tục tiến về phía Moon.

Từng làn gió lạnh thổi qua khiến Moon rùng mình, bóng cao lớn của Duy tiếp tục tiến về phía Moon khiến cô nhóc sợ hãi càng lùi ra xa. Cứ như thế khiến Moon càng rối loạn ngã nhào ra lề đường nhưng cô nhóc vẫn tiếp tục lùi. Ánh mắt đầy sát khí vẫn nhìn Moon, cả người Thiên Duy tỏa ra sát khí nồng đậm.

- Tôi hỏi cô chiếc vòng đó ở đâu cô có?- Duy tiến lại gần Moon bàn tay rắn chắc vươn ra bóp cổ Moon.

- Bỏ tôi... ra...tôi nói!- Moon vùng vẫy vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình.

- Nói!- Bàn tay Duy càng trở nên hung ác xiết chặt cổ Moon.

- Là... là của... chị ấy!- Moon ra sức nới lỏng tay Duy.

- Ai? Cô gái đó là ai?- Đôi mắt Duy mang tia đau đớn cũng như một chút vui mừng.

- Buông... buông ra!- Cô nhóc vùng vẫy.

Duy từ từ buông Moon ra khiến cô nhóc gục xuống nền đường không ngừng hít lấy khí. Đôi mắt hoảng sợ giờ mang đầy tức giận nhìn Duy.

- Sao anh... khụ khụ... không có lí lẽ gì thế? Khụ khụ...muốn hỏi thì hỏi sao phải động tay?- Không ngừng ho khan.

- Nói!- Cúi xuống gần sát khuôn mặt Moon.

- Là chị... của tôi! Hoàng... Yến Nhi!- Moon sợ hãi lùi ra sau.

- Hoàng Yến Nhi?- Duy nghi hoặc nhìn Moon.

- Đúng! Của chị ấy!- Đôi mắt đen nhìn Duy muốn đọc một chút gì đó trong mắt anh nhưng không hề có.

- Sao cô có nó được?

- Vô tình tôi cầm được!- Run rẩy nhìn Duy.

- Sao lại đưa nó cho tôi?

- Tôi nghĩ anh biết nó!

- Đang ở đây?- Đứng thẳng người ung dung xỏ tay túi quần.

- Chị ấy chết rồi!- Nhìn Duy dò xét.

- Chết? Cô nói gì?- Lạnh giọng, đôi mắt chứa đầy sát khí.

Moon rùng mình khi nhìn và đôi mắt đó.- Không... không! Là... là chết lâm sàng.

- Vì sao?

- Do... do... nói chung rất khó nói. Anh chỉ cần biết là ba anh cũng tham gia vào việc hạ chị ấy và đang tếp tục muốn chị ấy chết.- Moon đứng lên.

- Có ảnh cô gái đó không?- Duy bước về phía trước.

- Việc này thì... tôi không có. Có khi ba anh có đó!- Bước theo.

- Cô gái đó bao nhiêu tuổi và đôi mắt như thế nào?

- Chị ấy 17 tuổi như tôi, tính cách thì lạnh lùng, rất là xinh nha! Đặc biệt có một đôi mắt sâu hút giống anh.- Moon nghi hoặc nhìn Duy.

Bước chăn Duy đột ngột dừng lại, đôi mắt lạnh lùng khẽ dao động nhưng chỉ chốc lát. Quay người lại:

- Nói! Đó là đôi mắt giống hệt tôi? Chiếc vào đó cô ta có từ khi còn nhỏ?- Duy kích động nắm chặt vai Moon.

- Tôi... tôi không rõ chỉ biết đó là một kỉ vật của chị ấy!- Moon rung rẩy.

- Cô ta có tên khác không? Có không?- Đôi mắt sâu hút tràn đầy hi vọng.

- Không! Nhưng chị ấy rất hận ba anh và tôi rất hận chị ấy!- Moon cười chua xót.

Buông vai cô nhóc ra Duy lâm vào những suy nghĩ của riêng anh. Moon chỉ tiếp tục lầm lũi bước theo bóng anh.

- Địa chỉ?- Duy vẫn bước.

- Địa chỉ gì?- Moon khó hiểu nhìn Duy.

- Nhà cô gái đó!- Duy ngừng bước.

- Anh không vào được đâu! Với lại anh biết chị ấy được đông lạnh ở đâu?

- Nói!

- Đường 29, phố Khiêm Thiên!

- Cô về đi không ông ta sẽ là loạn lên.- Bước nhanh về phía trước.

- Tôi sẽ đi cùng anh!- Chạy với theo.

- Cô nghĩ vì sao tôi đến được chỗ cô? Ông ta chẳng tốt như cô nghĩ đâu.- Bóng anh biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Tại biệt thự nhà họ Trần...

Ông Trần sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách thi thoảng ngó lên nhìn đồng hồ. Bà Kim nhàn nhã uống trà. Cả phòng khách chỉ có tiếng bước châm gõ xuống nền nhà lộp bộp .

- Sao giờ này nó chưa về? Đã hơn 1h rồi!- Khuôn mặt đầy nét lo lắng.

- Con trai bảo bối của ông bỏ đi rồi!- Nhìn ông Trần khinh bỉ.

- Câm!- Đôi mắt ánh lên tia sắc nhọn.

Bà kim rùng mình sợ hãi vội vã thu ánh mắt lại.- Không phải nó cứu con nhóc đó sao? Tìm ra con nhóc là ra...

Bà Kim đang nói thì bị tiếng một vệ sĩ cắt ngang.- Thưa ông! Cô Moon đã về!

- Thằng Duy đâu?- Gấp gáp hỏi.

- Không thấy ạ!

- Chết tiệt!

Moon tiến vào: - Anh ta về rồi mà bác! Anh ta vất con mà về trước rồi!

- Nó về rồi?- Ông nghi hoạc nhìn Moon.

- Vâng! Anh ta về rồi! Khéo có khi đang trên phòng đó ạ!- Bước vào trong.

- Hôm nay cháu mệt rồi nên nghỉ sớm đi!- Bước vào thang máy lên lầu.

Khi ông Trần đi khuất bà Kim đặt tách trà xuống khinh bỉ nhìn Moon: - Sao? Hôm nay cháu có thoải mái không?

- Nhờ phúc của bác cháu rất thoải mái!- Bước đi ung dung.

- Nếu không phải vệ sĩ nói bác lại cứ tưởng ăn xin nào vào đây cơ!- Cười rạng rỡ nhìn Moon.

- Sao lại thế được! Biệt thự quản lí chặt đến con kiến còn chẳng vào được huống gì ăn xin. Không lẽ nơi này có một ăn xin?- Cười hiền.

- Ồ! Thế là cháu đang nói cháu sao? Bất ngờ nha!- Bà Kim tỏ vẻ kinh ngạc.

- Nếu nhầm thì cho cháu xin lỗi nha! Chả trách ăn xin bẩn như thế! Bẩn từ trong ra.- Tiếp tục bước về phía thang máy.

- Mày! Được lắm con nhóc con!- Xiết chặt tách trà trong tay căm tức nhìn chằm chằm thang máy.

-----------------------------

Bóng Duy lao nhanh vào khu vườn của nhà họ Hoàng, anh cố gắng quan sát xung quanh nhung mọi thứ rất nghiêm ngặt. Đúng là anh đã thoát được màng bảo vệ mà Nhi đã tạo ra trước đó nhưng nơi đây như một mê cung. Nếu anh đi nhầm anh có thể chết! Xung quanh nơi anh đứng toàn là hoa hồng. Chỉ cần anh làm tổn thương dù chỉ là chiếc lá hệ thống lập tức báo động.

- Hoa hồng?- Lập tức những dòng kí ức được dấu sâu trong tâm trí anh lại ùa về.

Giữa muôn vàn những cây hoa đào đang nở rộ đầy sắc hồng một cô bé với chiếc váy trắng tinh khôi đang vui vẻ ôm một bó hoa hồng đỏ chạy tung tằng về phía cậu bé đang ngồi dưới gốc hoa đào đọc sách.

- Hai... hai! Em có hoa này đẹp lắm!

Cậu bé vui vẻ bỏ sách xuống nhìn cô bé cười hiền: Em tìm được hoa gì muốn khoe anh?

- Tèn ten. Mẹ nói hoa này là hoa hồng! Nó là biểu tượng tình yêu đó hai.

- Con bé ngốc này! Em ôm như thế gai hoa hồng sẽ làm em bị thương đó!- Cậu bé cưng chiều đến bên cô bé.

- không sao mà hai! Em muốn sau này có một vườn hoa hồng để tặng mẹ và hai. Hoa nhiều cũng như tình yêu em dành cho mẹ và hai thật nhiều nhiều.

Cô bé nở nụ cười tươi đầy hạnh phúc trong ánh nắng xuân ấm áp. Cậu bé vui vẻ lại xoa đầu cô bé cười vang.

- Ha ha nhóc thật ngốc! Hoa đó là dành tình yêu đôi lứa. Sao em lại mang cho hai và mẹ.

- Em mặc kệ! Dù sao nó cũng là biểu tượng tình yêu em dành cho mẹ và hai.- Cô bé phụng phịu khó chịu.

- Thôi được rồi! Nhóc thích thế nào thì thế đó được chưa nào?- Cậu bé nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

- Vâng! Hai là số hai! Chúng ta vào nhà thôi hai! Em muốn khoe với mẹ!- Kéo tay cậu bé.

- Được rồi! Chúng ta vào nhà thôi! Nhóc lên hai cõng nhóc vào nhà nào!- Khom lưng xuống thấy.

- Vâng!- Nở nụ cười đầy hạnh phúc leo lên lưng cậu bé.- Chúng ta tiến vào nhà thôi!

Hai chiếc bóng bé nhỏ chiếu rọi trong ánh nắng xuân ấm áp, tiếng cường trong trẻo của trẻ thơ vang vọng hòa cùng tiéng chim như một bản nhạc mùa xuân đầy vui tươi.

- Là em phải không nhóc!- Duy lẩm bẩm trong miệng khi nhìn vườn hoa hồng.

- Tại sao em lại có cái tên khác? Tại sao em không về nhà? Và mẹ của chúng ta đâu? Rốc cuộc thì chuyện này là sao? Anh sẽ tìm ra em! Anh sẽ cứu em! Hãy tin anh!

- Nếu có chiếc máy tính!- Duy tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên tay và bắt đầu quét toàn bộ dữ liệu của khu biệt thự vào trong chiếc đồng hồ.

Khi làm xong anh đội lại chiếc mũ lưỡi trai và thoát ra ngoài biển mất trong màn đêm.

Một nóng đen từ trên cao dõi theo bóng anh, nước mắt lặng lẽ trên khuôn mặt ẩn sâu vào bóng tối.

Ông Trần lên phòng Duy và gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời ông rất bực bội. Tự lấy chìa khóa và quẹt thẻ mở phòng. Cả căn phòng tràn ngập bóng tối,gió thổi làm chiếc rèm cửa tung bay. Bóng Duy đổ dài trong ánh trăng le lói chiếu vào trên nền nhà. Duy ngồi trên cửa sổ lặng im nhìn ra màn đêm. Gió lạnh không ngừng thổi mái tóc anh bay bay. Ông Trần khẽ thở hắt ra khi nhìn thấy anh. Bước nhẹ vào trong căn phòng:

- Con về từ khi nào!- Nhẹ nhàng tiến về phía Duy.

-...- Im lặng nhìn ra ngoài màn đêm xem như không nghe thấy.

- Tại sao con lại cứu con bé?

- Làm hỏng kế hoạch của ông sao?- Duy không quay lại mà khẽ nhếch môi cười khinh.

- Không! Từ sau con muốn ra ngoài hãy nói ta không ta sẽ lo lắng! Những chuyện như thế sau này con đừng quan tâm!- Đứng lại nhìn bóng dáng cô độc bên cửa sổ.

- Ông đã giam tôi trong này bao lâu rồi? Còn họ thì sao? Họ đang ở đâu?- Đôi mắt lạnh lùng nhìn ông Trần như muốn nhìn thấu một điều gì đó khiến ông xao động quay đi.

Tránh ánh mắy con trai.- Ba sẽ cho con gặp nhưng không phải lúc này!

- Không cho gặp hay không biết họ ở đâu?-Duy lạnh giọng.

- Ông Trần khẽ trấn động lùng ra sau, ông kinh ngạc nhìn co trai mình:

- Ai nói... thế với... với con?- Giọng ông run rẩy.

- Đúng sao? Sao nhìn ông hoảng hốt thế?- Duy cười khinh bỉ.

- Ta đã nói họ đang được chăm sóc rất tốt rồi con sẽ được gặp họ khi mọi việc ổn định.- Ốn định lại ông kiên định nói.

- Nếu họ tổn thương dù là sợi tóc tôi sẽ không tha thứ cho ông!- Thấp giọng.

- Sao có thể được!- Khẽ thở dài.- Thôi con nghỉ ngơi đi ba không làm phiền con.

Bước ra khỏi phòng ông Trần mang một tâm trạng lo lắng trở về phòng mình. Duy khẽ mở lòng bàn tay nắm chặt lúc nãy ra. Ánh sáng đẹp mắt từ chiếc vòng sáng lên trong bóng tối của căn phòng.

- Ông đang giấu điều gì? Ông đang sợ hãi điều gì? Ông đã làm gì họ rồi!

Nhanh chóng bước xuống khỏi cửa sổ tiến lại phía laptop anh bắt đầu truy cập dữ liệu trong máy của ông Trần. Hàng loạt tài liệu xuất hiện trên màn hình. Những ngón tay lướt nhanh và dừng lại ở một bức ảnh.

- Mắt xanh?

- Chị ấy có đôi mắt sâu hút giống anh!

- Đeo kính áp tròng!

- Đúng là em rồi!

Bàn tay lướt trên bức ảnh trong màn hình, nước mắt rơi xuống trên bàn phím laptop một tiếng tách .

-Tại sao em không tìm anh?Chuyện gì khiến nụ cười đẹp nhất kia mất đi? Đôi mắt tràn ngập niền hi vọng của em đâu rồi!

Trong tâm trí Duy hàng vạn câu hỏi được đặt ra mà không có câu trả lời.

P/s: Mình sẽ sửa lại truyện này từ chương 1 thêm 1 vài ch tiết, bỏ đi chi tiết quá ảo và sửa lại cách viết nhưng nội dung cách chương không đổi nhé m.n Cảm ơn m.n luôn quan tâm truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.