Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 45: Chương 45: Nỗi Ám Ảnh




[ Tiếp chương 37 ]

- Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có một điều kì lạ là chất độc không hề phát tán nhanh mà nó bị chặn lại tại mạch máu dẫn truyền vào tim,dường như trong tim cô ấy có sản sinh trong máu một loại amino axit này đã tạo ra một phân tử đường lớn trên thụ quan. Phân tử này che đi cái gọi là vùng liên kết trên bề mặt thụ quan, khiến cho chất độc không thể gắn đó vào được dẫn tới sự kháng độc trong cơ thể nhưng do có hai loại đường nên sự kháng độc này rất kém.Tôi rất bất ngờ về khả năng tự kháng độc trong cơ thể cô ấy.Đây là một nghiên cứu chưa từng có trong y khoa,cô ấy quả thật rất giỏi. Do viên đạn xuyên khá sâu dẫn tới viết thương khá sâu nhưng ổn rồi m.n an tâm được rồi,để cô ấy nghỉ ngơi và ăn uống hợp lý.- Bác sĩ Bryan.

- Cả ơn bác sĩ.- Đồng thanh.

Bác sĩ bước đi để lại 4 người với nét mặt vui mừng.

Cạch

Cửa hé mở từ từ m.n bước vào trong phòng,cô đang nằm trên giường bệnh với sự bình yên,không còn nét lạnh lùng nữa trông cô lúc này y như một thiên thần dịu hiền đang say giấc ngủ,vẻ đẹp của cô khiến m.n ai cũng sững người.Anh tiến đến bên giường cô khẽ nắm lấy bàn tay trắng ngần thon dài,vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt cô nhẹ nhàng sợ cô sẽ đau, nhìn cô đầy yêu thương.Moon nhìn những cử chỉ của anh đối với cô thì mỉm cười, kéo Sky và Scorpio ra khỏi phòng.

- Cậu ta sao lại ở đây? Sao em lại kéo bọn anh ra đây chứ? Chúng ta còn chưa thăm tiểu thưa mà?- Sky.

- Có lẽ anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa em và tiểu thư nên đã cải trang lọt vào bang.Hãy để họ có không gian riêng.Em tin anh ta sẽ mang lại hạnh phúc cho tiểu thư.- Moon.

- Ừ! Em nói thế thì bọn anh yên tâm rồi.Giờ chúng ta làm gì với lô vũ khí kia?- Scorpio.

- Đúng rồi đó! Lô vũ khí tính sao?- Sky.

- Tiểu thư có nói là giao lô vũ khí cho chính phủ, giờ chúng ta cử người giấu mặt mang giao cho chính phủ đi.- Moon.

- Ừ! Phải nhanh không ông ta tìm ra. Để anh đi.- Sky.

- Vì không có tiểu thư nên anh phải cận thận vì Thiên Duy rất giỏi, anh ta có thể xác định được vị trí của chiếc máy bay đó.- Moon

- Anh sẽ cận thận nhóc đừng lo.- Sky.

- Tôi sẽ đi cùng cậu có gì hỗ trợ.- Scorpio.

- Ừ! Có thêm cậu tôi đỡ buồn.- Sky.

- Các anh nên chuyển lô vũ khí sang máy bay khác đi như thế an toàn hơn.- Moon.

- Đúng rồi! Chúng ta nên nhanh lên.- Scorpio.

- Thôi chúng ta đi.Bọn anh đi đây.Bye nhóc.- Sky.

- Vâng! Bye các anh.- Moon.

Moon nhìn Sky và Scorpio khuất bóng dần về phía cuối hành lang của tòa trụ sở chính mà trong lòng có chút bất an.

( Quá khứ của Nhi đang dần hé mở nên mỗi lần Nhi bất tỉnh mình đều cho Nhi nhớ về quá khứ)

Chương 38: Nỗi ám ảnh

Chiếc Porsche 356A dừng tại biệt thư họ Trần.Từ trong xe ông Trần bước ra với nét mặt tức giận đi vào trong biệt thự theo sau là hai tên vệ sĩ.Hai hàng vệ sĩ thấy ông cung kính cúi đầu, đôi mắt to tròn mang vẻ độc ác lạnh lùng nhìn họ và đi thẳng vào trong sảnh chính.Giữa sảnh chính của biệt thự bà Kim đang ngồi gọt hoa quả thất chồng về thì vui mừng niềm nở ra đó.

- Anh về sớm thế? Em tưởng vài bữa nữa anh mới về?- Bà Kim.

- Thiên Duy đâu?- Ông Trần.

- Nó suốt ngày ở nhà còn con gái chúng ta phải giúp anh thì anh không hỏi nó? Bất công cho con em quá!- Bà Kim.

- Con bà ăn hại chứ tích sự gì? Nó làm mất lô vũ khí, không lấy lại được nó sẽ phải biến mất cùng lô vũ.- Ông Trần.

Bà Kim khi nghe những lời chồng mình nói thì mặt tái nhợt,tay run run, giọng lắp bắp.

- Anh nói gì? Nó làm mất lô vũ khí? Không.... thể nào......Phương không thể.- Bà Kim.

- Thiên Duy đâu?- Ông Trần.

- Ở......ở....vườn hoa.- Bà Kim.

- Gọi Thiên Duy vào đây. - Ông Trần chỉ tay về phía bà quản gia hét lên tức giận.

- Vâng!- Bà quản gia sợ hãi bước đi.

- Không cần.- Duy.

Bao ánh mắt đổ dồn về phía Duy, bước vào sảnh chính với nét lạnh lùng khiến cho các cô hầu gái suýt chút nữa thì hét lên may mà kịp thời tiết chế cảm xúc vì rất ít khi nhìn thấy Thiên Duy và cũng chính vì Thiên Duy là mĩ nam trong lòng họ.

- Con nghe Phương nói chưa?- Ông Trần.

Thiên Duy lạnh lùng bước qua ba mình tiến lại phía thang máy nhưng không nghe thấy,bấm thang máy, cửa từ từ mở Thiên Duy bước vào.

- Con muốn không bao giờ gặp lại?- Ông Trần.

Bàn tay nắm lại tạo thành nắm đấm,đường gân xanh nổi lên thấy rõ,Thiên Duy dừng chân nhìn ba mình bằng ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sự căm phẫn.

- Con yên tâm, chỉ cần nghe lời ta thì sẽ được gặp lại.- Ông Trần.

- ......... - Im lặng.

- Cho ta biết lô vũ khí đang mất ở đâu?- Ông Trần.

- Chính Phủ.- Thiên Duy.

Thiên Duy quay gót bước vào thang máy để lên phòng để lại cho ông Trần sự tức giận xen lẫn ngạc nhiên còn bà Kim thì hoảng sợ.

Rút điện thoại bấm số gọi.

[ Thưa ba con không xác định được lô vũ khí đang ở đâu.]

[ Lô vũ khí ở chính phủ.]

[ Không thể nhanh như thế được.Cô gái đó đã bị thương và khả năng sống xót là không có vì cô ta trúng một viên đạn HĐP1412]

[ Cô gái? Khuôn mặt như thế nào?]

[ Con không nhìn được vì cô ta đeo mặt màu nạ màu bạc.]

[ Đeo mặt nạ màu bạc? Không lẽ? Không thể nào!Cô ta đã.......]

[ Ba sao vậy?]

[ Không có gì.Cô gái đó còn có biểu hiện gì không?]

[ Khi bị trúng đạn cô ta cười, một mụ cười thiên thần rất đẹp]

[...........]

[ Ba ơi!]

[..........]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.