Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 17: Chương 17: Trả Thù Thất Bại.




Chiếc xe dừng tại nhà xe, Moon đi cất xe xong xuôi cô và Moon cùng lên lớp.Lướt nhẹ trên dãy hành lang với bao ánh nhìn sợ hãi có, ngưỡng mộ có và căm ghét có.Cô và Moon vẫn bước đi mà đâu biết đằng xa có một ánh mắt căm ghét, một nụ cười nửa miệng.

Từ đằng xa một cô gái quần áo xộc xệch đầu tóc rối bù, khuôn mặt có vài vết hằn đỏ, tay chân có vài vết trầy xước và vài chỗ máu đang chảy túa ra chạy ngược hướng với cô và Moon, cô gái có vẻ đã kiệt sức đi lảo đảo.Mọi người tránh cô gái kia như tránh một con vật gớm ghiếc nào đó. Cô gái chao đảo và bất ngờ ngã ngay trước mặt cô và Moon, ngất lịm đi. Cô nhẹ nhàng tiến lại phía cô gái, nhìn suy xét,Moon cũng đi theo tiểu thư.

- Dìu về phòng y tế.- Cô vẫn nhẹ nhàng và bình thản nói.

- Vâng!-Moon.

Cô và Moon cùng dìu cô gái đó về phòng y tế trước bao con mắt vẫn đứng trơ ra đó, chỉ biết nhìn.Mọi người thì không khỏi ngạc nhiên vì hành động của cô và Moon.

Tại phòng y tế........

Cô y tá bước từ trong phòng ra, trên tay cầm khay thuốc.Moon tiến lại chỗ cô y tá.

- Cô gái đó sao rồi chị?-Moon hỏi cô y tá.

- Em ý do bị thương nên đã kiệt sức mà ngất đi thôi sẽ không sao đâu em đừng lo.- Cô y tá.

- Vâng!-Moon.

Cô y tá bước đi để lại cô và Moon ở lại.

Cô vẫn ngồi đó khuôn mặt thiên thần không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng khó có thể biết được cô đang suy nghĩ gì.

- Tiểu thư! Mình vào thăm cô gái đó nhé.- Moon.

- Ừ!-Cô giọng lạnh lùng.

Moon từ từ mở cửa một dáng người mỏng manh nhỏ bé đang ngồi trên giường hướng ánh mắt ra phía cửa sổ. Thấy có tiếng động theo phản xạ tự nhiên cô gái quay lại.

Trước mắt cô và Moon là một cô gái có khuôn mặt ưa nhìn,làn da trắng, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn cô gái đó có một vẻ hồn nhiên trong sáng.Cô gái nở một nụ cười ấm áp với cô và Moon.

- Cảm ơn hai bạn đã cứu mình.- Cô gái.

- Không sao, thôi nếu khoẻ rồi thì chúng tôi về lớp.Bye.-Moon.

- Khoan đã! Các bạn có cho mình biết tên để tiện trả ơn không?- Cô gái.

- Không cần đâu.Thế nhé.Chúng a về lớp thôi chị.-Moon.

Moon kéo cô về lớp để lại cô gái bơ vơ giữa phòng y tế.

“ Cô gái đó có chút giả tạo, cô gái đang có mục đích gì?”

Cô và Moon cùng về lớp để bắt đầu một ngày học nhàm chán. Một cái nhìn trìu mến dành cho cô nhưng Moon thì ngược lại bị ai đó nhìn muốn cháy hết cả người.

Ai đó đang có một trò độc ác dành cho Moon.Quang nở nụ cười gian.

“ Lần này cô chết chắc”

Moon đã nhìn thấy nụ cười đó.

“ Mờ ám đây”

Cô và Moon về chỗ, Moon định ngồi xuống ghế nhưng lại thôi, Moon đi vòng ra phía anh và Quang.

- Ta ngồi đây với mi nhé.- Moon giọng nhẹ nhàng, mắt long lanh.

- Cô...làm cái quái gì vậy?- Quang.

- Ta muốn ngồi với mi.- Moon.

- Cô về chỗ cô đi.- Quang.

- Hay mi đổi ghế cho ta đi nhé!- Moon.

Mọi người lại mở to mắt nhìn Moon và Quang.

Quang giật bắn mình, hoảng hốt.

- Ghế.....của ai người.....ấy ngồi.- Quang giọng run run.

- Mi không đổi ghế cho ta?- Moon.

- Đúng cô về chỗ của cô đi.- Quang.

- Ta có đặt một quả bom dưới ghế mi đó.Nếu mi không muốn như hôm qua thì.......đổi ghế đi.-Moon cười gian.

- Cô đừng hòng lừa tôi.- Quang.

- Ta không có lừa mi.Mi có đổi không? Hay để ta kích nổ- Moon lôi điện thoại ra.

- Cô giỏi lắm.- Quang gằn lên từng chữ.

- Ta giỏi lâu rồi, mi quá khen.Nào giờ ta cho nổ nhé!Liệu gương mặt kia có như hôm qua không nhỉ hay là tồi tệ hơn?-Moon giọng mỉa mai.

- Cô.....cô.- Quang.

- Ta làm sao? Có đổi ghế thôi mà to tát gì đâu hay mi làm trò gì mờ ám với cái ghế của ta.- Moon

- Không có hoàn toàn không.- Quang.

- Vậy mi sợ gì mà không đổi ghế cho ta?- Moon

- Thì....thì.- Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.